C3.2

10 0 0
                                    

Tháng Bảy sắp trôi qua, thế nhưng chẳng biết từ bao giờ mà tôi đã bị nhấn chìm trong một bể việc. Đầu tiên là cô bạn tôi - người mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài trong suốt hai năm dài. Rồi thì đến dự án thứ hai mà tôi nhận được từ khi ngừng học đại học và làm việc cho chị Touko. Thêm vào đó, người em gái tôi đã không gặp mặt suốt năm năm nay cũng sắp lên Tokyo để thăm thú. Dường như tôi còn không có đủ thời gian để dừng lại mà thở nữa. Không chắc rằng khởi đầu của tuổi 19 như thế này là êm đẹp như nói 'Làm tốt lắm' hoặc 'Cái tay Mikiya Kokuto này cần phải xắn tay áo mà làm việc nhiều hơn thế này chứ'.

Đêm nay là một trong những dịp hiếm hoi có ngày nghỉ, vậy nên tôi quyết định đi uống cùng vài người bạn trung học. Vì quá mải vui nên khi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, tôi mới nhận ra mình đã trễ mất chuyến tàu cuối cùng trong ngày. Điều này đặt tôi vào tình thế khó có thể về nhà vào đêm nay. Một vài người bạn của tôi bắt taxi về, nhưng vì ngày phát lương còn phải đợi tới sáng mai nên lúc này ví của tôi cũng không còn lại nhiều tiền. Chẳng còn cách nào khác, tôi quyết định đi bộ về nhà. Cũng may là nhà chỉ cách chỗ này có hai ga tàu và vài tòa nhà mà thôi.

Chỉ mới cách đây vài phút trước, thế giới còn đang nằm trong ngày 20 tháng Bảy. Thế mà ngay lúc này, tôi đã đi lại trên phố mua sắm vào ngày 21 tháng Bảy rồi. Xung quanh chẳng có mấy người qua lại, có lẽ là vì đã khuya và ngày mai cũng là ngày nghỉ nữa. Trước đó trời đã đổ mưa khá to. May cho tôi và đám bạn là mưa đã ngớt lúc cả lũ quyết định rã đám. Dù vậy thì đường nhựa vẫn ướt và tỏa ra mùi một mùi ẩm mạnh mẽ. Bước chân của tôi đạp lên những vũng nước nằm trên đường và vỉa hè tạo ra những vạt nước nhỏ bắn ra xung quanh.

Khi mà không khí oi nóng và sự ẩm ướt bắt đầu khiến cho cuộc tản bộ trở nên nhọc nhằn thì một cô gái xuất hiện trước mắt tôi nằm thu mình trên vỉa hè và lấy tay ôm lấy bụng vẻ như đang rất đau đớn. Cô mặc một kiểu trang phục màu đen mà tôi không lẫn đi đâu được. Trang phục ấy hệt như đúc lễ phục của các nữ tu Thiên chúa giáo, đồng thời cũng là đồng phục của Học viện nữ sinh Reien nơi học tập của các nữ sinh với nhận thức được mài dũa cùng với những chuẩn mực đạo đức sáng giá. Gakuto từng nói đùa rằng sự nổi tiếng của Học viện Reien chủ yếu đến từ thiết kế đồng phục chứ chẳng phải vì danh tiếng của nó. Không phải tôi rảnh đến nỗi bỏ thời gian để tìm hiểu những chuyện như thế, chỉ là vì em gái Azaka của tôi cũng đang học tại nơi đó. Tôi biết rằng Reinen là một trường nội trú, vậy nên sự xuất hiện của cô gái tại đây và ngay lúc này là hết sức đáng ngờ. Cũng có thể cô ta đơn giản chỉ là một nữ sinh nổi loạn muốn phá vỡ lề lối của trường học.

Tôi quyết định ra tay giúp cô gái cũng vì cô mặc đồng phục của học viện nơi em tôi đang theo học. Tôi tiến tới và chào cô, cô gái quay lại nhìn lại như một lẽ tự nhiên. Trong lúc đó, những gợn tóc đen đã nhuốm đẫm những giọt mưa của cô gái khẽ đung đưa trong không khí. Cô thở hắt mạnh ra một tiếng bất ngờ, thế nhưng sau đó mọi thứ lại chìm trong tĩnh mịch như thể sự im lặng đang cố làm hai chúng người quên đi hơi thở gấp gáp vừa rồi. Cô gái có một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đường nét lại vô cùng sắc bén và tinh xảo. Mái tóc đen mượt kéo dài tới tận lưng được phân làm những cái búi xinh xinh khi chảy qua bên tai phải của cô. Đáng lẽ ra thì bên tai trái cũng có thể tạo ra những cái búi tóc tương tự, nhưng có vẻ như chúng đã bị cắt đi mất. Tóc mái của cô thì được cắt thành một đường thẳng, gọn gàng đúng với tố chất của học viên nơi mà cô đang theo học; điều đó càng khiến tôi tin rằng cô là con gái của một gia đình gia giáo, khá giả.

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ