C1.3 (1)

31 0 0
                                    

Ánh trăng rằm cuối tháng Tám soi rọi trên đỉnh thành phố. Như thường lệ, tôi rảo bước tản bộ qua các con phố khi trời đã về khuya.

Mặc dù bây giờ mới đang là cuối hè nhưng thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Cái lạnh làm các con phố trở nên cô quạnh hơn. Chuyến tàu cuối cùng trong ngày cũng đã khởi hành nên xung quanh dường như bị bao trùm bởi sự tĩnh mịch.

Bầu không khí này vô hồn đến nỗi khiến tôi nhầm tưởng rằng toàn bộ sự sống ở nơi này đã hoàn toàn mất đi. Ngay cả những người qua đường trông cũng thật lạnh lùng di chuyển như những con rối biết cử động. Cái cảm giác mơ hồ đang bao quanh tôi lúc này giống y như một thứ bệnh dịch không thể cứu chữa khiến tôi cảm thấy thực sự khó chịu.

Mọi thứ, từ những ngôi nhà với các cánh cửa sổ tỏa ánh vàng mờ nhạt, cho tới những cửa hàng tiện dụng mở cửa suốt 24 giờ hãy còn đang hắt đèn sáng chói. Tất cả đều thật yếu ớt như thể chúng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhưng ánh trăng vẫn dịu dàng rẽ mây để đưa nguồn ánh sáng huyền ảo của mình chiếu rọi xuống các con phố.

Giữa thế giới trống rỗng này, dường như, chỉ có ánh trăng kia là sống động. Tôi cảm thấy biết ơn vô cùng, dù cho thứ ánh sáng đó chỉ khiến cho đôi mắt tôi đau đớn.

Nhưng cơn đau này cũng thật đáng sợ. Tôi khoác một chiếc áo da đen bên ngoài bộ kimono màu xanh nhạt. Vạt áo kimono vướng bên trong chiếc áo khoác bỗng khiến làn da tôi cảm thấy như đang được mơn man sưởi ấm trong khí lạnh tỏa ra giữa thế giới này.

--- ​

Dù đã là nửa đêm, nhưng vẫn còn vài bóng người đang lang thang ngoài phố.

Một người đàn ông cúi gằm mặt vội vã băng qua tôi.

Một thanh niên đang đứng trầm tư trước chiếc máy bán nước tự động.

Một đám người đang tụ tập trước một cửa hàng tiện lợi.

Tôi cố hình dung ra lý do vì sao họ lại ở bên ngoài đường vào giờ này, song rốt cục cũng bỏ cuộc và gạt những suy nghĩ đó ra khỏi tiềm thức mình.

Bởi vì chính tôi cũng không hiểu nổi lý do của bản thân mình, tôi chỉ đơn giản là lặp lại những gì mình đã làm từ trước đó, đi loanh quanh và quan sát những kẻ lang thang trong đêm tối.

Hai năm về trước, khi sắp sửa bước vào năm thứ hai trung học, tôi đã gặp tai nạn và lập tức được đưa tới bệnh viện. Vụ tai nạn không để lại hậu quả gì nghiêm trọng cho cơ thể tôi, song toàn bộ tổn thương đều dồn vào não bộ. Chính vì thế mà tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu trong suốt hai năm trời. Có lẽ là vì không có thương tích nào quá trầm trọng nên bệnh viên đã cứu được mạng tôi. Dường như để thuận theo bản năng tồn tại, cơ thể vô nghĩa này vẫn cứ tiếp tục bám lấy tôi.

Cuối cùng, vào khoảng hai tháng trước, con người có tên Ryougi Shiki đã hồi tỉnh.

Tôi đoán là các bác sĩ đã thực sự bất ngờ, hay có thể nói là hoảng hồn trước kỳ tích không tưởng này. Có lẽ sự kiện ấy cũng gần tương tự như việc một cái xác bật dậy từ quan tài của chính mình. Họ thực sự đã cho rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ