Khi Lâm Tư Trạch thật sự sắp không thể chịu đựng được nữa, Cố Hồng Kiến rốt cục xem như học viết xong ba chữ "Lâm Tư Trạch" tương đối bình thường, Lâm Tư Trạch cũng thật sự không muốn cùng nàng viết đi viết lại tên mình đến chết, chuyển đến bảo nàng luyện tập chữ khác.Chữ khác, Cố Hồng Kiến trái lại học rất nhanh, điều này làm cho Lâm Tư Trạch không khỏi hoài nghi sâu sắc trước đây Cố Hồng Kiến là cố ý giả ngu viết loạn tên của y, nhưng trên thực tế y vẫn đối với con người Cố Hồng Kiến có chút đau đầu, bèn cũng hoàn toàn không truy cứu.
Mà bởi vì duyên cớ Lâm Tư Trạch dạy nàng đọc sách, hai người cũng rốt cục từ cục diện ai cũng không để ý tới ai biến thành cục diện có thể tương hỗ trò chuyện.
Có điều Lâm Tư Trạch vẫn không quá thích nói chuyện, chính là ít nhất sẽ có chút phản ứng với lời nói của Cố Hồng Kiến.
Lúc Lâm Tư Trạch dạy Cố Hồng Kiến viết chữ "Xuân", giải thích là một năm tính từ xuân, vạn vật bắt đầu sinh sôi, Cố Hồng Kiến lập tức gật đầu như giã tỏi, nói:"Xuân Hoa!"
Lâm Tư Trạch sửng sốt, lập tức nói:"Hoa xuân trăng thu, xác thật là điều thú vị của đời người...... Ngươi lại có thể biết việc này."
Cố Hồng Kiến thực mất hứng hành vi của y hoàn toàn coi mình mù chữ, lớn tiếng nói:"Đương nhiên! Ta trước kia được gọi bằng tên này!"
Lâm Tư Trạch ngẩn ngơ, lập tức nói:"Ngươi gọi là...... Cố Xuân Hoa?"
Cố Hồng Kiến nói:"Đúng vậy!"
Lâm Tư Trạch buông bút lông trong tay, nét mặt quỷ dị xoay đầu.
Nửa ngày Cố Hồng Kiến mới phát hiện không thích hợp, nàng giận dữ hét:"Lâm Tư Trạch!!! Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy ngươi đang cười trộm sao?!"
Đó là lần đầu tiên Cố Hồng Kiến kêu thẳng tên Lâm Tư Trạch, tất cả đều là bởi vì lúc ấy quá mức tức giận cộng thêm trước đó luôn luôn luyện viết ba chữ này.
Kêu xong nàng bèn có hơi chột dạ, còn may Lâm Tư Trạch bởi vì đang nhịn cười cho nên cũng không chú ý, hoặc là y cũng cũng không quá để ý vấn đề này, bởi vậy y chỉ quay đầu lại, ra vẻ nghiêm túc nói:"Ta không cười."
Cố Hồng Kiến:"...... Ngươi trước ép khóe miệng ngươi xuống đi!"
Lâm Tư Trạch nói:"Ngươi thật sự tên Cố Xuân Hoa?"
"...... Đúng, ngươi rốt cuộc với cái tên này có ý kiến gì?" Cố Hồng Kiến gân xanh trên trán nảy lên,"Em trai của ta tên Cố Đại Dũng!"
Lâm Tư Trạch có chút kinh ngạc:"Ngươi còn có em trai?"
Cố Hồng Kiến nói:"Đúng vậy. Khi quê ta phát sinh lũ lụt, cha mẹ ta cũng chỉ mang em trai của ta đi, không mang ta đi. Sau đó thì ta bị bọn buôn người bắt cóc đó."
Đây là lần đầu tiên Cố Hồng Kiến nói chuyện mình với người khác, cũng khó được Lâm Tư Trạch nguyện ý nghe, y nghe Cố Hồng Kiến nói như vậy, đại khái là cảm hoài thân thế chính mình, trầm mặc chốc lát, nói:"Sau đó?"
Cố Hồng Kiến nói:"Sau đó? Sau đó ta bị mang đến kinh thành, Cố ma ma xuất cung muốn mua một tiểu cô nương chăm sóc cho bà ấy lúc về già, vừa lúc thấy được ta, bởi vì ta và bà ấy đều họ Cố, càng cảm thấy có duyên, đã bất chấp ta còn nhỏ tuổi, mua ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất Ngộ - Tắc Mộ
Художественная прозаLúc trước có đọc qua trên wattpad nhưng không có ghi số chương, nên khó tìm để đọc lại. Muốn tải về để sau này đọc lại nên đăng. Mình lấy nguồn từ Truyenplus nhé ^•^ Truyện vừa vui vừa buồn, buồn vì sự hiểu lầm sai trái và vui vì cách nghĩ, cách nói...