Chương 17

300 5 0
                                    

Năm Vạn Thuận bốn mươi mốt mùng mười tháng hai, Tuyên Văn đế băng hà tại điện Nhân Hòa, toàn bộ quốc sự và công việc hạ táng Tuyên Văn đế đồng thời thuận theo Thái tử Lâm Tư Trạch.

Cố Hồng Kiến cũng rốt cục trông thấy Lâm Tư Trạch vẻ mặt mỏi mệt, dưới mắt một vùng thâm quầng.

Nhìn y như vậy, Cố Hồng Kiến cũng không muốn quấy rối y, chỉ nói:"Ngươi tự mình nghỉ ngơi đi, sau đó bảo những người kia thả ta đi đi."

Lâm Tư Trạch nói:"Mạnh tiên sinh."

Cố Hồng Kiến ngẩn người, nói:"Cái gì?"

Lại nói, lần gần nhất nàng gặp Mạnh tiên sinh là mùa xuân năm Vạn Thuận bốn mươi, lúc bọn họ bàn bạc phải trừ bỏ Nhị hoàng tử.

Sau đó Mạnh tiên sinh chưa từng xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng viết vài phong thư hết sức ngắn gọn trở về báo bình an.

"Mạnh tiên sinh đêm mai sẽ đến." Lâm Tư Trạch quơ quơ tờ giấy trong tay,"Cô không muốn trông thấy ông ấy?"

Cố Hồng Kiến nghẹn khuất cực kì, cuối cùng nói:"Muốn."

Lâm Tư Trạch hờ hững gật đầu, nói:"Ta đi nghỉ ngơi trước."

Rồi sau đó xoay người rời đi, chỉ còn lại Cố Hồng Kiến nghiến răng nghiến lợi.

Cứ thế, Cố Hồng Kiến không thể không đợi đến đêm hôm sau, mà trong thời gian đó Lâm Tư Trạch đại khái cũng vẫn luôn nghỉ ngơi, hai người cũng chẳng chạm mặt, thẳng đến thời gian lên đèn ngày hôm sau, Lâm Tư Trạch mới đích thân đẩy mở cửa phòng Cố Hồng Kiến, dẫn nàng đi hậu viện điện Đức Trạch.

Cái lán Cố Hồng Kiến dựng lên để tụ tập đánh bạc không bị dỡ bỏ, trái lại là bàn ghế gỗ bên dưới bị dẹp đi, thay đổi thành bàn ghế đá xem ra khá vững chắc.

Trên bàn đặt một bầu rượu, ba cái chén ngọc.

Cố Hồng Kiến trực tiếp rót cho mình một ly, uống một ngụm, thỏa mãn chép miệng, nói:"Mạnh tiên sinh khi nào đến?"

Lâm Tư Trạch nói:"Có lẽ sắp rồi."

Dứt lời đã ngồi xuống ghế đá.

Giữa hai người không nói chuyện, bầu không khí gượng gạo, cũng may không bao lâu, Mạnh tiên sinh đúng hẹn tới.

Mạnh tiên sinh mặc xiêm y màu mực như trước kia, chỉ là ông thoạt nhìn so với trước kia có lẽ già hơn một ít, tuy rằng vẫn phong thần tuấn lãng như xưa, nhưng không cách nào ngăn lại nếp nhăn nơi khóe mắt cùng sương trắng tóc mai.

Cố Hồng Kiến giật mình nhìn Mạnh tiên sinh, bỗng nhiên mới ý thức được, nàng cùng Lâm Tư Trạch từng chút lớn lên, mà Mạnh tiên sinh lại già đi. Bọn họ chung quy phải rời khỏi sự che chở của Mạnh tiên sinh, hoặc là nói, trong thời gian hơn một năm nay không gặp, bọn họ đã rời khỏi sự che chở của Mạnh tiên sinh, nàng đột nhiên hiểu rõ, vì sao Mạnh tiên sinh đột nhiên biến mất lâu như vậy.

Đây đều là, chuyện tình hoàn toàn không có cách nào khống chế, gào thét mà đến, tình thế bất khả kháng.

Dường như là vì xác minh ý nghĩ của Cố Hồng Kiến, Mạnh tiên sinh mở lời liền nói:"Tư Trạch, Hồng Kiến, ta phải rời đi."

Bất Ngộ - Tắc MộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ