Chương 25 - Diệu kế của vương gia

3.7K 294 7
                                    

Vốn cho rằng người nào đó nửa đêm còn thèm ăn mía, thì thân thể đã không sao, nào ngờ sang ngày hôm sau, bệnh tình nàng trở nặng ngược lại không ít. Sáng sớm tiểu vương gia mang theo nhóm nữ y quan bận rộn chạy vào tẩm điện, rất lâu mới ra ngoài, lúc bước ra đều là dáng vẻ than thở mặt mũi ngưng trọng, dường như bệnh tình quận chúa vô cùng khó giải quyết.

Ta cảm thấy kỳ quái. Xem như thân thể bị nhiễm phong hàn, cũng không đến nỗi ngay cả ngự y cũng không làm được gì đi.

Thế nhưng loại chuyện này lại kéo dài tới mấy ngày, hơn nữa còn có khuynh hướng trở nặng, tới mức tiểu vương gia hoàn hoàn không thể tập trung vào công vụ tuần thành của mình với mỹ nam tử Thiện Trung của hắn, cả ngày bận bịu khắp nơi tìm đại phu, liên tục đi bắt rất nhiều thần y lợi hại trong dân gian về, kết quả đều bị nóng nảy đuổi khỏi phủ.

Sức khỏe quận chúa vẫn không khá lên.

Không có quận chúa truyền gọi, ta cũng không thể tùy ý chạy tới tẩm điện của nàng, cho nên cuộc sống về sau ta gần như không gặp mặt nàng, chỉ có một lần theo Đại Phương đưa cơm là gặp được một lần. Đúng là nghiêm trọng hơn lần trước nhiều. Nàng nằm trên giường yếu ớt, nhíu chặt mi, ánh mắt cũng nhắm chặt, lông mi không ngừng run rẩy, mái tóc dài bên mặt bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Dường như nàng đang rất đau đớn.

Hơn nữa hình như nàng gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn, nét gầy yếu nhìn qua càng điềm đạm đáng yêu, giống đóa sen trắng bị trận mưa bão vùi dập. Nhìn thấy một màn này, trong lòng ta đột ngột khó chịu.

Quận chúa là mặt trời của vương phủ, mang cho vương phủ vinh quang cường thịnh, nàng đổ bệnh không dậy nổi, bầu không khí trong phủ cũng nặng nề theo, đại tổng quản cùng vú Trương trên gương mặt có thêm nhiều phần lo lắng, cung nhân cũng buồn bã không vui. Ngược lại Tiểu Lan nha đầu này thường xuyên chạy tới tìm ta nói chuyện phiếm, nói mấy lời ôn nhu an ủi, kêu ta không cần lo lắng này nọ... giống như khuê nữ thân thiết.

Nhưng ta vẫn thấy rất không được vui. Gần đây hay nằm mơ, trong mơ thấy quận chúa hoàn toàn biến thành bộ dạng bệnh nặng sắp chết bị ta cứa cổ, cơn phiền não khó hiểu dâng lên trong lòng.

Quả thật không có cảm giác thành tựu a.

Lẽ nào quận chúa cứ vậy bệnh chết? Ta âm thầm thấy sợ hãi.

"Khụ, khụ khụ!"

Lúc này, tiểu vương gia đối diện rốt cuộc không nhịn được ho khan liên tục vài tiếng.

Đúng rồi, lúc này tiểu vương gia đang ngồi đối diện ta. Hôm nay hắn bỗng khác thường không đi thăm tỷ tỷ nhà hắn, cũng không quấn lấy Thiện Trung, mà là mặt đầy ngưng trọng đi tới đi lui, sầu thảm khổ não ngồi đối diện nhìn chằm chằm ta.

"Tiểu vương gia, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì."

Ta khép tập thơ vừa mới mua về lại, có chút không kiên nhẫn.

Tiểu vương gia ỷ trên bàn, hai tay khép lại chống cằm, buồn buồn nói.

"Tỷ ta bệnh rồi."

"Ta biết a, nhiễm phong hàn."

"Không, thật ra là bệnh nặng tái phát." Hắn lắc đầu.

[BHTT][HOÀN] Ám sát đối tượng là hồ lyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ