Chương 106: Kẻ ác cắn nhau

705 16 1
                                    

Vụ án Thẩm Viên giết Tôn Tài Nam trở thành một vụ án lớn chưa từng có trong lịch sử Minh Tề.

Đầu tiên, Tôn Thiên Chính dâng tấu đòi Thẩm Viên nợ máu phải trả bằng máu, hắn uy hiếp nếu vua Văn Huệ không đồng ý, sẽ cáo lão hồi hương. So với Thẩm Quý, Lại bộ Thượng thư hiển nhiên quan trọng hơn, Tôn Thiên Chính giữ chức Lại bộ nhiều năm, nhân mạch rất nhiều, kết giao vô số, nếu đột nhiên thay đổi, chắc chắn sẽ rối loạn. Vì thế vua Văn Huệ đương nhiên muốn trấn an Tôn Thiên Chính.

Tiếp theo, nhóm ngự sử ngày thường rảnh rỗi luôn nhìn chằm chằm quan lại trong triều để tìm ra điểm sai lầm, lần này Thẩm Viên giết người sao có thể buông tha. Thẩm Quý trở thành cái bia để nhóm ngự sử chỉ trích.

Làm người ta ngạc nhiên nhất là Thẩm Quý quỳ gối trước vua Văn Huệ, vừa khóc vừa nói hắn bất lực không dạy nỗi con, chấp nhận quân pháp bất vị thân, để Thẩm Viên lấy mạng đền mạng. Văn võ bá quan trên triều lúc ấy đều ngây người.

Tuy nói dễ nghe là quân pháp bất vị thân, nhưng Thẩm Quý không hề vì Thẩm Viên cố gắng biện bạch, mà lại dễ dàng đồng ý xử quyết Thẩm Viên, kẻ làm cha đối với con ruột của mình như vậy, thật sự là rất vô tình. Người ta hay nói hổ dữ không ăn thịt con, Thẩm Quý đối với con ruột như vậy, những kẻ trước đây có giao tình với hắn đều cảm thấy lạnh bạc.

Các đại thần sôi nổi đứng về phía Tôn Thiên Chính, vua Văn Huệ hỏi ý kiến nhóm hoàng tử, chín vị hoàng tử cũng không hẹn mà gặp ủng hộ Tôn Thiên Chính. Kết cục vụ án này thế nào, trong lòng mọi người đều đã rõ ràng.

Vua Văn Huệ ra lệnh ba ngày sau xử trảm Thẩm Viên, đây có lẽ là vụ án được giải quyết nhanh chóng nhất Minh Tề từ khi khai quốc, không ai kêu oan, không ai phản kháng. Trong đó tất nhiên có bàn tay của Tôn gia, Thẩm gia lại im lặng không lên tiếng, về phần có người đằng sau thúc đẩy hay không, việc này không ai biết được.

Trong lao ngục âm u, Thẩm Viên ngồi tận cùng trong góc, đầu tóc hắn rối tung, trên người mấy ngày không tắm đã phát ra mùi khó ngửi, ánh mắt trước nay luôn bình tĩnh, giờ hiện lên điểm bối rối, tuyệt vọng.

Đêm qua có người vào đây, cho hắn uống thuốc. Hiện giờ hắn không thể nói được nữa, là ai thần thông quảng đại, ngay cả nhà tù phủ doãn kinh thành cũng có thể ra vào như chốn không người, trong lòng Thẩm Viên biết rõ.

Phó Tu Nghi sẽ không cứu hắn, lúc đầu hắn còn ôm chút hy vọng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn biết nếu Phó Tu Nghi ra sức cứu hắn hại nhiều hơn lợi, Phó Tu Nghi am hiểu nhất là tìm lợi tránh hại, căn bản sẽ không mạo hiểm vì hắn. Lại nói, Thẩm Viên trong mắt Phó Tu Nghi hiện giờ là một quân cờ không biết an phận, Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ không ngần ngại diệt trừ.

Cho hắn uống thuốc câm, không phải là không muốn giết hắn, mà Phó Tu Nghi tính tình cẩn thận, sợ giết hắn trong ngục sẽ làm người khác sinh nghi.

Khóe miệng Thẩm Viên nhếch lên nụ cười chua xót, thắng làm vua thua làm giặc, từ đầu hắn đã biết Phó Tu Nghi là hạng người gì. Làm thủ hạ của hắn, phải chuẩn bị trước kết quả bị bỏ rơi, Thẩm Viên chỉ không ngờ nó tới mau như vậy.

Trong bóng đêm dường như có tiếng bước chân, khác với nhịp mạnh mẽ vang dội của cai ngục, tiếng chân này nhẹ nhàng thong thả. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới ánh đuốc chập chờn, một cô gái mặc áo tím đứng ngay trước mắt.

Cô gái nhìn hắn mỉm cười: "Nhị ca."

Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Diệu, lòng Thẩm Viên như cháy hực lên, hận ý và sự không cam tâm bùng phát mãnh liệt, hắn hận không thể lập tức bẻ cổ nàng.

Dù hắn không rõ tại sao mọi chuyện đi đến bước này, nhưng trực giác cho biết, chắc chắn có liên quan đến Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt ngang tầm mắt Thẩm Viên, cười nói: "Mấy ngày nay Nhị ca bị nhốt chắc là khổ sở lắm. Nhị thẩm điên rồi, Nhị thúc lại không chịu đến thăm ngươi, tuổi Thất đệ còn quá nhỏ, à ngươi biết không, lão phu nhân yêu thương ngươi nhất, thế mà hôm qua nàng hạ lệnh, bất kỳ ai trong phủ cũng không được nhắc đến tên ngươi, xem ra nàng cũng bỏ rơi ngươi rồi. Ta nghĩ chúng ta dù sao cũng là huynh muội, nên ta đến tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.

Thẩm Viên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Diệu, lời nói không phải dao nhưng có thể giết người, có thể phá hủy hết những tia hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại. Thẩm Diệu dùng lời nói đâm vào lòng hắn từng nhát từng nhát. Thẩm Viên biết rõ người nhà của hắn bạc bẽo, nhưng không ngờ lại bạc đến mức hắn vào ngục mà không một ai đến thăm. Lão phu nhân trước giờ thương yêu hắn cũng vì hắn thông minh làm nàng vẻ vang mặt mũi, giờ hắn phạm tội vào tù, tất nhiên Thẩm lão phu nhân sẽ vạch rõ quan hệ tránh bị liên lụy.

"Nhắc mới nhớ, Nhị ca và Đại tỷ đúng là huynh muội ruột thịt nha, vào ngục cũng rủ nhau vào. Khác là khác ở chỗ, thời điểm Đại tỷ bị bỏ tù, còn có Nhị thẩm vì nàng bôn tẩu, ngươi thì không."

Thẩm Viên không nói lời nào.

"Vì sao Nhị ca không nói?" Thẩm Diệu nghiêng đầu nhìn hắn: "Là không muốn nói chuyện với ta, hay là..." Nàng nở nụ cười: "Bị người ta cho uống thuốc câm rồi?"

Thẩm Viên sửng sốt, không ngờ Thẩm Diệu có thể đoán ra hắn bị người bỏ thuốc, còn chưa suy nghĩ xong, lời nói tiếp theo của Thẩm Diệu làm hắn chấn động.

"Thủ đoạn của Phó Tu Nghi vẫn trước sau như một, không tiến bộ chút nào." Thẩm Diệu trầm ngâm.

Thẩm Viên trợn to hai mắt, lời Thẩm Diệu nói dường như rất quen thuộc Phó Tu Nghi, nhưng làm sao nàng biết hắn và Phó Tu Nghi có quan hệ? Sao nàng biết cách thức làm việc của Phó Tu Nghi? Trước đây hắn luôn nghĩ, dù thủ đoạn Thẩm Diệu cao minh thế nào, vẫn chỉ là một tiểu thư khuê cát, chơi đùa chốn hậu trạch, hiện tại nàng vạch ra liên hệ của hắn và Phó Tu Nghi, hắn không thể dùng ánh mắt bình thường đánh giá nàng được nữa.

"Nhị ca không cần quá kinh ngạc." Thẩm Diệu quét mắt nhìn hắn, nói: "Ta không chỉ biết ngươi là người của Phó Tu Nghi, ngay cả mưu đồ của hắn ta cũng biết. Nếu ngươi muốn báo cho Phó Tu Nghi biết về ta, lập công chuộc tội thì cũng đã muộn. Định vương điện hạ trời sinh tính tình cẩn thận, nếu đã cho ngươi uống thuốc nghĩa là đã quyết định bỏ qua ngươi, mấy ngày này vì để tránh hiềm nghi hắn sẽ không phái người đến đây nữa, cho đến khi ngươi chết. Từ lúc ngươi trở thành một quân cờ vô dụng, thì hắn và ngươi coi như chấm hết, không còn liên quan gì nữa rồi."

Trong lòng Thẩm Viên kinh hoàng, Thẩm Diệu nói không sai, Phó Tu Nghi chính là người như vậy. Cho nên từ khi bị ép uống thuốc, hắn ôm sự tuyệt vọng chờ đợi cái chết. Chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng, bởi nếu hắn làm gì có hại cho Phó Tu Nghị, kết cục của hắn sẽ là sống không bằng chết, Phó Tu Nghi không hề quân tử như vẻ bề ngoài.

Hắn di chuyển đầu ngón tay, thấm nước trong bát viết vài chữ trên mặt đất đầy tro bụi.

Mục đích của ngươi là gì?

Thẩm Diệu lập tức cười ra tiếng. Thời điểm nàng cười rộ lên, mắt nhỏ cong cong, khóe miệng cũng cong cong, có chút ngu ngơ, giống thời điểm một năm trước vẫn còn là một phế vật vô dụng. Rõ ràng là cùng một thần thái, nhưng bộ dạng ngây ngô bây giờ lại làm người ta sợ hãi.

Thẩm Diệu vất vả lắm mới có thể ngưng cười, nàng nhìn Thẩm Viên: "Mục đích của ta là gì, Nhị ca không phải đã đoán được sao?"

Ngươi muốn đối phó Nhị phòng? Thẩm Viên viết.

"Đâu chỉ Nhị phòng." Thẩm Diệu hạ thấp giọng nói, ánh mắt nàng hiện ra sự hung ác, sát ý tràn ngập. Nàng nói: "Còn có Tam phòng, lão phu nhân, còn có...Định vương."

Thẩm Viên gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Tướng Môn Độc HậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ