Vào một ngày mồng chín tháng tám oi bức như mùa hè, một bên con đường thông phương rộng lớn chẳng biết từ lúc nào có một tiểu đình đơn sơ bằng cỏ tranh được dựng lên. Ninh Minh Sơn-Ninh lão gia,tuổi chừng sáu mươi đang ngồi trong đó kiễng chân trông ngóng. Lúc này đang là buổi trưa, tiết trời oi bức, dù cho phía sau có một tiểu dịch đang đứng quạt, trên trán Ninh lão gia mồ hôi vẫn chảy không ngừng,nhỏ thành từng giọt liên tục thấm ướt vạt áo trước cả một mảnh lớn, phía sau áo cũng vì ướt đẫm mà dính sát vào lưng.
Tình trạng của Ninh lão gia xem như còn khá,hai gã nô bộc theo sau mồ hôi rơi càng nhiều,cũng bởi vì tiểu đình chật hẹp mà so ra mười lăm tên thị vệ buộc phải đứng ngoài đình còn thảm trạng hơn, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, dù cho đầu đội mũ rơm thì cũng không cản được cái nóng thiêu đốt, tất cả đều giống như từ trong nước đi ra, từ đầu đến chân ướt nhẹp, tùy tiện cỡi áo ra vắt nhẹ là có ngay một bãi nước trên đất.
Bọn họ không biết đã ở trong này bao lâu, cũng không biết phải chờ đến khi nào, thời tiết nóng bức như vậy, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, chờ một người xuất hiện ngay tại thời điểm tuyệt ít có người đi qua trên đường này.
"_Giờ nào rồi? "
Ninh lão gia miệng khô đến yết hầu đều muốn bốc hơi nhưng khi tiểu dịch đưa túi nước đến thì chỉ phất tay làm hắn đem đi, cũng ý bảo đưa cho mọi người uống. Cũng không phải thời điểm này nước khan hiếm mà do không để tâm đến, dù cho khát nước đến đầu có chút trướng đau cũng không có nữa điểm tâm tình. Giờ phút này Ninh lão gia lòng như lửa đốt.
"_Lão gia,khoảng chừng đã nhanh đến trưa " Nô bộc vẫn đang đứng quạt trả lời.
Ninh lão gia sau khi nghe xong, nhìn về phía cuối con đường vẫn là không thấy được một nửa nhân ảnh xuất hiện, nhẹ nhàng thở dài.
"_Lão gia, ngài hãy uống nước a, cả ngày nay ngài đều không ăn cái gì, nếu không uống nước chỉ sợ thân thể chịu không nổi."
Biết rõ nô bộc nói có lí, Ninh lão gia đành phải tiếp nhận túi da dê uống xong một ngụm nước, sau đó mới dừng lại nghỉ một chút, lau mồ hôi, đang muốn uống ngụm thứ hai thì bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa. Ninh lão gia hai mắt sáng ngời, lập tức đứng lên nhìn về phía bên kia đường đi. Cũng không lâu lắm, thật sự xuất hiện một thân ảnh đang giục ngựa mà đi.
"_Nhanh!Nhanh đi cản đường! "
Ninh lão gia không thể chờ hạ xong mệnh lệnh đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đám hộ vệ đứng chắn ngang con đường.Trang phục đám hộ vệ màu xanh như một cái dây lưng sẫm màu cắt đứt con đường. Ninh lão gia đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm lên xuống chờ người nọ dừng lại.Bất ngờ vì trên đường xuất hiện một đám người đứng chắn đường, người cưỡi ngựa cả kinh huýt dài một tiếng rồi chậm rãi dẫn ngựa dừng lại. Ở trên lưng ngựa nhìn xuống, ánh mắt quét qua, mục quang dừng lại trên người Ninh lão gia một thân có chút chật vật nhưng không giấu được vẻ quý khí, một lát sau ôm quyên hỏi:
"_Xin hỏi vị lão gia này, các người ngăn đón trên đường không cho qua, có chuyện gì sao?"
Ninh lão gia không nói gì chỉ ngẩng đầu lên đánh giá người này. Thái dương lúc này đã về tây, vừa vặn nằm ở phía sau người này nên nhất thời không xác thực được, đợi qua một lúc, Ninh lão gia mới nhìn rõ tướng mạo của y. Một thanh niên tuổi chừng hai mươi bởi vì chạy dưới ánh mặt trời nên trên trán đầy là mồ hôi, trước ngực cũng ước một mảng lớn. Tóc buộc cao, một thân mộc mạc áo tang, trên lưng ngựa buộc một thanh trường kiếm, dáng người cao ngất, tướng mạo đường hoàng, hai hàng lông mày đều có một cỗ chính khí, mặc dù không thể coi là tuấn mỹ nhưng lại khiến người xem cảm thấy thoải mái. Là một hảo nam nhân, Trữ lão gia nhất thời không thể xét nét được gì gật đầu, sau mới giương giọng hỏi:
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu niên du
RomanceThể loại: mỹ công bình phàm thụ, niên hạ công, cường cường, 1×1, nam phẫn. Trong Ninh phủ có tiểu thiếu gia Ninh Cảnh Niên thân thể từ nhỏ vốn không tốt, ốm đau bệnh tật vốn không thể sống quá 18 tuổi. Ninh lão gia vì muốn đứa con dài mệnh an khang...