40

335 9 4
                                    


Ninh Cảnh Niên cả một buổi sáng cũng không thấy người đâu, sáng sớm hôm nay hồi phủ, Quách Tường đã chuẩn bị sẵn sàng không khỏi suy đoán hắn có phải hay không là sinh ý có chuyện gì. Mắt thấy đã qua buổi trưa, Tĩnh An ngủ trưa dậy hỏi phụ thân sao còn chưa về, Quách Tường đành phải ôm nó trong ngực dỗ, ngoan, ngoan a.

Thẳng đến sắp qua giờ mùi (từ 13-15g) Ninh Cảnh Niên mới xuất hiện, sắc mặt ngưng trọng làm cho người bên ngoài không dám tiến đến nói chuyện. Ninh Cảnh Niên một hồi đến thoáng cùng Quách Tường tỷ phu nói vài câu khách sáo rồi bắt đầu thúc giục mẫu tử Quách Tường rời đi. Quách Tường thấy hắn sắc mặt không tốt lại càng không dám trì hoãn hơn nữa, vội vàng cùng tỷ tỷ cáo từ sau đó mang theo Tĩnh An an toạ trên xe ngựa hồi Ninh phủ, Ninh Cảnh Niên thì gọi người chuẩn bị một con ngựa, chính mình cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường.

Từ trước đến nay phụ thân đối chính mình hờ hững ngày hôm qua ôm nó, tiểu Tĩnh An hôm nay sáng sớm tự mình tỉnh dậy, luôn một mực nháo muốn tìm phụ thân, thật vất vả đợi người trở về, tiểu Tĩnh An liền chạy tới ôm, kết quả Ninh Cảnh Niên thân ảnh chợt loé tránh khỏi nó làm cho tiểu gia khoả sâu sắc bị đả kích, sau khi lên xe ngựa một mực oa tại trong ngực mẫu thân rầu rĩ không vui. Quách Tường ôm chặt lấy nó, khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nó không ngừng an ủi, trong xe ngựa không ngừng lay động, thỉnh thoảng bị gió xuyên thấu thổi qua làm rèm che mở ra, liền nhìn thấy thân ảnh người phía trước.

Cứ như thế chầm chậm chạy đi khoảng một hai canh giờ sau, trời ngã về tây, người mỏi mệt rã rời, Ninh Cảnh Niên nghĩ đến mẫu tử Quách Tường yếu đuối, sợ bọn họ tiếp tục chạy đi sẽ không chịu nổi, khi đi ngang qua một trạm dịch ven đường liền gọi người dừng lại. Hai cỗ xe ngựa một trước một sau dừng lại, nha hoàn Thủy Nhi nhanh chóng từ mã xa phía sau nhảy xuống đi đến xe ngựa phía trước tiếp nhận Tĩnh An trong tay Quách Tường, sau đó Quách Tường mới xuống xe ngựa, nhìn thấy trượng phu Ninh Cảnh Niên sai người dẫn ngựa đi cột lại, chính mình trước ngồi ở bàn trà uống trà. Tiểu Tĩnh An không chịu ngoan ngoãn để cho Thủy Nhi ôm, mỗi lần bị đặt xuống đất đều nhanh chóng ôm lấy chân mẫu thân, sau đó mới chu cái miệng nhỏ nhắn tránh phía sau thân thể nàng, con mắt vừa đen lại to tròn thì ai oán nhìn về phía phụ thân. Quách Tường biết tâm tư của tiểu gia khoả này, khẽ vuốt lấy cái đầu nhỏ của nó, nghĩ nghĩ, dắt lấy bàn tay bé nhỏ của nó đi đến trước bàn lớn trượng phu đang ngồi, nhìn hắn không có phản ứng gì, trước đem tiểu Tĩnh An ngồi trên ghế cách gần phụ thân nhất, xong mới theo ngồi xuống. Lúc này Thủy Nhi cầm nước nóng tới cho bọn họ pha trà, Quách Tường thừa dịp lúc này ôn nhu đối Ninh Cảnh Niên nói:

"_An nhi hôm nay sáng sớm vừa dậy đã nháo muốn đòi gặp phụ thân, chính là một mực không có cơ hội thân cận ngươi, lúc này cuối cùng cũng có thể ngồi chung."

Động tác uống trà của Ninh Cảnh Niên dừng lại, ánh mắt liếc nhìn hai bàn tay nhỏ tròn đang cầm lấy quả táo Thủy nhi cho nó, mãi không chịu ăn, một đường hướng nhìn về phía mình, Tĩnh An mắt to tròn đen bóng tràn ngập mong đợi. Không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi, Ninh Cảnh Niên mới để chén trà trong tay xuống, nâng tay không tiếng động khẽ vuốt lấy cái đầu nhỏ của hài tử. Như được khen ngợi, tiểu Tĩnh An nãy giờ một mực luôn rầu rĩ không vui ngay lập tức cười mở mặt mở mày, nịnh nọt mà đem quả táo trong tay đưa cho phụ thân:

"_Phụ thân, ăn!"

Đối với tiểu Tĩnh An chưa biết thế sự mà nói, biện pháp lấy lòng người mình yêu mến chính là đem thứ gì mình yêu thích nhất tặng cho bọn họ.

"_Ngươi ăn đi."

Nge được phụ thân nói như thế, Tĩnh An lúc này mới vui sướng hài lòng gặm lấy quả táo. Thấy không khí bắt đầu hoà hoãn xuống, Quách Tường tâm đang thấp thỏm mới dần dần dịu lại, nàng rất sợ qua một đêm trượng phu lại bắt đầu đối mẫu tử bọn họ hờ hững. Tâm dần an ổn, Quách Tường mới có chút khẩu vị, uống một ngụm trà rồi cầm lấy khối điểm tâm nhỏ tinh tế ăn. Ninh Cảnh Niên không nói lời nào, Tĩnh An còn đang gặm quả táo thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ cười, cảm thấy bọn họ trong lúc đó đang cùng nhìn Tĩnh An, nàng nghĩ muốn nói cái gì đó, nghĩ nghĩ, Quách Tường nhớ tới một sự kiện.

"_Đúng rồi, tướng công, người bộ đầu hôm qua cứu An nhi, ta tổng cảm thấy giống một người."

"_Giống ai?" Ninh Cảnh Niên giống như lơ đãng hỏi.

Thiếu niên duNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ