"_Vi nhi, nhanh, uống nước thuận họng cho dễ nuốt a!"
Cảnh Niên một bên khẩn trương bưng trà dâng nước, chúng nha hoàn đứng bên cạnh nhìn thấy chẳng lưu tình mà che miệng cười. Thiếu gia của các nàng đối thiếu phu nhân thật là săn sóc a, nhìn xem, bất quá mới ho khan vài tiếng liền lo lắng giống như sắp xảy ra cái gì. Nuốt xuống đồ ăn, Trình Dược ngừng ho nhưng đầu lại bắt đầu đau. Sinh cục cưng? Cảnh Niên sinh hay là mình sinh? Cái này chính là vấn đề a. Y là một nam nhân, khẳng định sinh không ra, Cảnh Niên so với y giống nữ tử hơn nhưng cũng là nam nhân, đương nhiên cũng sinh không ra, muốn cục cưng...ai, đau đầu. Không biết có phải hay không là giả trang nữ tử lâu quá mà đầu óc y trở nên hồ đồ, rõ ràng lại nghĩ đến vấn đề làm cách nào để sinh cục cưng, Trình Dược càng đau đầu hơn. Cố gắng tưởng tượng cùng suy nghĩ, Trình Dược trong đầu chợt loé, đột nhiên nhớ tới điều gì liền nhìn Cảnh Niên cẩn thận hỏi:
"_Cảnh Niên, ngươi biết...nam nhân cùng nữ nhân, làm sao sinh cục cưng?"
"_Sinh cục cưng?" Cảnh Niên vẻ mặt hoang mang.
"_Không phải ngủ trên cùng một giường tự nhiên có?"
Hắn chỉ biết như vậy! Trình Dược muốn cười nhưng lại liều mạng nhịn xuống. Phú hộ nhân gia đều có tập quán không nói chuyện thành gia cho nữ nhi, mãi cho đến khi sắp xuất giá mới có người giáo nàng như thế nào cùng trượng phu sinh hoạt vợ chồng, còn trước đó tuyệt đối là hoàn toàn không biết gì cả. Còn nam hài tử khi đến tuổi cập kê sẽ do phụ thân hoặc huynh trưởng nói cho bọn họ biết hoặc là dẫn bọn họ đến thanh lâu ngoạn, mở mang tầm mắt.
Trình Dược từ nhỏ được sư phụ nuôi dưỡng, sau sư phụ mất đi y phải tự mưu sinh mà sống, giao du với nhiều hạng người, phải tiếp xúc với đủ loại người, cũng đã từng có một đọan thời gian chán chường cuộc sống nên những chuyện này sớm biết rõ. Cảnh Niên bất đồng, tám tuổi bắt đầu sinh bệnh, sau đó trở nặng một mực nằm trên giường, có thể khoẻ mạnh hay không còn là cả một vấn đề vậy nên còn người nào có tâm tình đi dạy hắn cái này? Cảnh Niên thành thân chỉ là qua loa quyết định, lại thêm cùng hắn thành thân trên thực tế lại là một nam tử, tự nhiên cũng không ai nghĩ đến phương diện này, lại càng không nghĩ đến giáo hắn, thế là Cảnh Niên ở phương diện này vẫn là vô cùng hồn nhiên, ngây thơ. Vốn đang cảm thấy vấn đề rất phức tạp, hiện tại nghe Cảnh Niên nói như thế, Trình Dược lập tức thoải mái vô cùng, bất tri bất giác khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, liếc nhìn cũng biết tâm tình y đang phi thường tốt. Cảnh Niên có chút kì quái nhưng chỉ cần thấy y tâm tình thoải mái thì tất cả đều hảo cho nên cũng không muốn truy cứu, tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong, hai người cùng nhau rời khỏi Cảnh Niên hiên đến chỗ phu phụ Ninh lão gia thỉnh an. Cảnh Niên như thường ngày cùng cha mẹ vui đùa một hồi, làm cho họ mừng rỡ, thoải mái mà cười to liền nhân cơ hội đề cập đến vấn đề làm cho Trình Dược đến phòng mình ở chung. Tròng phòng lập tức lặng ngắt như tờ, Cảnh Niên cảm thấy kì quái.
"_Cha, nương, có cái gì không ổn sao?"
"_Cái này....?"
Phu phụ Ninh thị hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày không tìm được lời để nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu niên du
RomanceThể loại: mỹ công bình phàm thụ, niên hạ công, cường cường, 1×1, nam phẫn. Trong Ninh phủ có tiểu thiếu gia Ninh Cảnh Niên thân thể từ nhỏ vốn không tốt, ốm đau bệnh tật vốn không thể sống quá 18 tuổi. Ninh lão gia vì muốn đứa con dài mệnh an khang...