Sự vụ vẫn còn rất nhiều nhưng nghĩ đến Trình Dược còn đang đợi ở nhà, Ninh Cảnh Niên vẫn là liều lĩnh quan tâm chuyện nhà mình trước, thái dương còn chưa kịp xuống núi đã kị mã chạy nhanh về nhà, nhưng vừa đi vào Cảnh Niên hiên, chỉ thấy y bụng đầy tâm sự ngồi trong nội viện nhìn hắn tiến vào, trong mắt đầy vẻ thâm trầm. Ninh Cảnh Niên trong ngực thình thịch đập liên hồi, trong phút chốc mặc dù vẫn còn chưa minh bạch nhưng vẫn cẩn thận làm ra bộ mặt tươi cười đến gần.
"_Đây là xảy ra chuyện gì, trước khi xuất môn còn rất tốt, mới có một ngày liền trưng ra bộ mặt này, có phải là cả ngày đợi ở trong phủ không ra ngoài nên buồn bực khó chịu?"
Nói xong, từ đai lưng cởi xuống một cái túi, ngồi xổm trước mặt Trình Dược, kéo lấy tay y đem cái túi đặt vào trong tay y. Thấy động tác của hắn cẩn thận như vậy, Trình Dược lực chú ý liền hướng về phía trước, nhìn cái túi hỏi:
"_Bên trong là cái gì?"
"_Ngươi mở ra nhìn xem." Ninh Cảnh Niên chỉ lo cười.
Trình Dược liền giật mở miệng túi, lấy ra vật cứng bên trong xem xét, không phải chỉ là một khối thạch dẹt to bằng nửa bàn tay sao? Nhưng ngẫm lại hắn hẳn là không tuy tiện đem một khối thạch xem như bảo bối liền bắt đầu xem kĩ rồi hướng lên ánh tà dương đối chiếu, sau nửa ngày mới nghi ngờ nói:
"_Đây là ngọc a, nhưng đường vân lại có chút kì lạ."
Ninh Cảnh Niên đứng lên ngồi bên cạnh y, cầm lấy tay kia đang đặt trên gối của y.
"_Chất liệu cùng ngọc không khác nhau lắm nhưng lại là hải sản, mấy năm trước ta theo thuyền đi hải ngoại một chuyến chính là thấy cái này. Là một thứ mới lạ, đem về đẽo gọt một chút liền có thể nâng cao giá thành bán ra, lợi nhuận không ít."
Trình Dược suy nghĩ đến thứ cầm trong tay, rất có trọng lượng, nhân tiện nói:
"_Mua bán, mấy thứ này ta cũng không hiểu rõ, ngươi cho ta xem cái này làm gì?"
Ninh Cảnh Niên nhìn y, trong mắt có vài phần mơ màng.
"_Lần đầu tiên nhìn thấy biển lớn là khi phụ thân ta qua đời không lâu, lúc đó ta còn chưa có bình tĩnh lại, một mực vô tâm quản lí gia nghiệp, đối thủ thừa dịp Ninh gia hỗn loạn đã giở không ít thủ đoạn, gia nghiệp bị người khác tẩu tán gần hết thì ta mới từ từ bắt đầu ra tay. Vì để bán được số hàng còn tồn trữ trong nhà, ta cùng một đội đi xuống phía tây hơn hai tháng, cuối cùng đến An Thương, khi đó vì vội vàng đem hàng hoá bán đi, một đường ngựa không dừng vó, mệt đến không chịu nổi, nhưng khi trước mắt xuất hiện biển xanh bao la rộng lớn như thế thì mọi mệt nhọc đều tan biến."
"_Dược, ngươi từng thấy biển?" Cảnh Niên nắm chặt tay của y.
Trình Dược nhẹ nhàng gật đầu. Y lần đầu tiên thấy biển không phải tại An Thương, lần đầu tiên chính là tại một trấn nhỏ ven biển, nơi đó, hết lần này đến lần khác vượt qua bão táp, mưa dầm, cuồng phong đến mấy ngày liền, phân không rõ là nước biển hay là mưa đập vào mặt mà đi, bầu trời đen kịt một vùng, không lọt nổi một tia sáng, lại thêm lúc ấy có án tử trong vùng, đã nhiều ngày mà chưa có một chút manh mối nào, tâm tình không yên đến cực kì khó chịu, y tá túc ở nhà một a bá (cách gọi bình dân chỉ chung những người lớn tuổi hơn mình) liền trấn an y nói, bão tan đi, khí trời luôn luôn đặc biệt xanh trong sáng sủa. A bá nói xong lời này thì hôm sau trời quang mây tạnh, ra khỏi tiểu ốc xem xét, biển trời nối liền nhau thành một dải, buổi sáng biển còn động nhưng đến trưa tĩnh lặng xuống, trong đến nỗi còn có thể thấy cá bơi trong nước, người lớn trẻ nhỏ ngột ngạt vì ở trong nhà mấy ngày giờ đang reo hò trên bãi biển, gió dịu trời mát quét sạch mây mù mấy ngày nay. Cảnh Niên nở nụ cười, sau đó nói:
"_Một màu xanh thẳm không nhuốm chút bụi trần, còn có phía chân trời rộng lớn giao nhau, nhìn vào trong mắt, những vướng bận, bế tắc trong lòng dù có nhiều hơn nữa cũng thoáng cái tiêu tan."
"_Cho nên ngươi tính toán làm sinh ý trên biển?"
Cảnh Niên vẫn cười:
"_Lúc đầu cũng không có tính toán như vậy, sau lại nghe người ta nói có vùng đất ở phía bên kia bờ biển, ở đó phong tục tập quán cùng chúng ta hoàn toàn không giống nhau, thầm nghĩ đến đó một chuyến xem sao. Sau đó trở về phái người rời bến, bởi vì đi thuyền không tới rồi trở về sẽ lãng phí ngân lượng vô ích nên mới tính toán đem đặc sản của mình bán qua bên kia, lại mua chút thứ từ bên kia trở về bán, chờ tìm được lộ trình rồi tự mình đi tiếp."
"_Nguyên lai là vô tình trồng liễu liễu tốt xanh" (câu này trích trong câu thành ngữ 有心栽花花不开,无心插柳柳成荫: cốtình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình giăm liễu liễu tốt xanh, tức là cái gì có kế hoạch rõ ràng thì lại thất bại nhưng một hành động vô tình lại mang lại thành công mĩ mãn).
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu niên du
RomanceThể loại: mỹ công bình phàm thụ, niên hạ công, cường cường, 1×1, nam phẫn. Trong Ninh phủ có tiểu thiếu gia Ninh Cảnh Niên thân thể từ nhỏ vốn không tốt, ốm đau bệnh tật vốn không thể sống quá 18 tuổi. Ninh lão gia vì muốn đứa con dài mệnh an khang...