-7-

2.9K 173 11
                                    

Nhìn đứa nhỏ run rẩy hỏi lại mình một câu, tâm của Minh Nguyên bỗng nhiên tê rần. Có phải anh nói xa quá nên đứa nhỏ sợ rồi không? Đưa đôi tay ấm áp của mình bao trọn hai bàn tay nhỏ đang sợ hãi mà nắm chặt, anh chăm chăm nhìn vào gương mặt nhỏ của em, nghiêm túc nói cho em hiểu.

- Nhiên, không phải anh không thương em nữa, mà em bắt buộc phải trưởng thành.

- Em xin lỗi...

Thấy em dần bình tĩnh lại, anh buông ra đôi tay nhỏ nhắn kia. Bạch Nhiên là đứa nhỏ hiểu chuyện, mặc dù làm mình làm mẩy với anh như vậy nhưng em vẫn biết là bản thân sai ở đâu. Nếu như anh chịu nghe em nói, anh thương em và anh sẽ an ủi em thì việc nhận lỗi không có gì phải lưỡng lự cả.

- Anh có thể phạt em không? Nhiên Nhiên?

- Dạ có ạ, em xin lỗi.

Em người yêu ngoan ngoãn thế này ai mà không cưng cho được chứ. Hai cánh tay nhỏ của em đang khoanh lại trước ngực, cả người đứng thẳng, đầu cũng không có cúi xuống mà nghiêm túc nhìn thẳng. Có lẽ em muốn anh biết là em sẽ không trốn tránh, em sẽ nhận lỗi của mình. Điều đó làm anh thấy yêu thương không hết a, còn biết tỏ ra trưởng thành kia kìa.

Đứng lên xoa nhẹ đầu em một chút rồi anh xoay người đi ra khỏi phòng, em cũng không biết anh đi đâu nữa nhưng em sẽ đứng phạt nghiêm túc nha. 

Cửa phòng mở, dù có muốn nghiêm túc thế nào đi nữa thì Bạch Nhiên rất ít khi bị phạt đứng như thế này, mười lăm phút trôi qua đã đủ để em thấy hai chân mỏi nhừ. Không biết mọi người thấy thế nào chứ thà bắt em chạy bộ hay đi bộ mười lăm phút chứ em cũng không muốn đứng yên tại chỗ mười lăm phút như thế này. Nhìn thấy đứa nhỏ đứng không yên, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn khoanh trước ngực thì Minh Nguyên cũng không muốn dọa em làm gì. Dù sao em biết lỗi là rất tốt rồi.

- Nhiên.

- Dạ.. em không phải cố ý... nhưng mà... chân mỏi... anh bỏ qua cho Nhiên nha... anh ơi...

- Anh còn chưa có nói gì, uống miếng nước đi.

Đưa cho em cốc nước lạnh, bình thường anh không cho phép em uống nước lạnh quá nhiều đâu, nhưng mà em lớn rồi mà nếu em thích uống thì anh cũng sẽ cho em uống. Nhưng mà quan trọng em phải kiểm soát được cơ thể mình thôi, nếu không để bản thân bệnh tật gì thì anh vẫn sẽ suy nghĩ để chiều theo ý em. Đứa nhỏ vừa ăn kẹo bông trên xe, về đến nhà liền chạy lên đây bị anh giáo huấn cho một trận. Chắc cổ học đang khó chịu lắm nên anh mới nghĩ tìm cho em cốc nước, một lát bị đòn la cũng không bị rát họng!

- Cảm ơn anh.

Cầm được cốc nước mát lạnh, Nhiên thoải mái uống một hơi mà không để ý trên tay anh mang vào ngoại trừ cốc nước còn có " hung khí". Tới lúc trả lại cốc trống cho anh thì mới phát hiện " hung khí " đã nằm chễm chệ trên giường rồi.

- Anh đánh bao nhiêu thì đủ đây Nhiên?

- Em... em không biết.

Cây roi mây mỏng tanh được anh cầm trên tay liền dọa em một pha hú hồn, em từng bị anh đánh bằng roi mây một lần nhưng mà đã là lâu lắm rồi. Cái cảm giác đau đớn đó em không hề muốn trải nghiệm lại một chút nào đâu.

[ HUẤN ] Cầu VồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ