Chap 87: Bất ngờ

919 39 7
                                    

Máu đỏ do bị chấn động mạnh mà chảy dài giữa hai chân Triết Ngọc lộ rõ ra ngoài chiếc váy cô mặc dù nó không sáng màu.
Triết Ngọc ngồi bệt dưới sàn nhà, nước mắt tràn ướt khuôn mặt xinh đẹp của cô nhìn vô cùng đáng thương.
- Tuyết Như... Mau đến giúp... Tôi với.

Triết Ngọc đau đớn ngồi giữa sàn gọi lớn cầu cứu Tuyết Như.

- Chị biết không... Tôi chưa bao giờ nghĩ chị lại cầu cứu tôi đấy. Lúc nào cũng đe doạ, hại tôi vậy mà chị cũng có ngày hôm nay.

Tuyết Như bước chậm rãi lên từng bậc thang một cách thật bình tĩnh khác hẳn với tình trạng của Triết Ngọc bây giờ.

- Con của... tôi... Cầu xin cô... Gọi cấp cứu đi..

Triết Ngọc cố nói từng chữ trong sự đau đớn do phần dưới.
Máu từ trong càng ngày càng chảy ra nhiều hơn tràn hết ra sàn nhà làm Tuyết Như thích thú.
Tay Triết Ngọc cố gắng chống đằng sau để cố ngăn bản thân gục xuống.

- Cô từng mạnh miệng giơ chiếc bụng của mình ra khoe trước mặt tôi mà tại sao giờ lại cầu xin tôi phải cứu nó chứ.

Tuyết Như bước đến gần Triết Ngọc hơn, cô trụy một chân xuống mỉm cười kiêu ngạo nhìn cô ấy.

- Tôi sai rồi... Mong cô... hãy giúp tôi đi. Tuyết Như...

Triết Ngọc phát khóc lên để cầu xin hi vọng duy nhất của mình.

- Tôi từng nghĩ thằng nhóc này còn lâu tôi mới đụng đến được nhưng cô biết không chính vì mẹ nó và ông ngoại của nó đã hại ông ngoại tôi vào tù đến lúc chết nên nó phải chịu chết sớm thôi.

Tuyết Như nói với vẻ buồn đau, cô chỉ cần nhắc đến ông ngoại mình là bản thân vô cùng đau lòng.
Triết Ngọc nghe xong cảm thấy ngạc nhiên vì cô chưa từng nghe đến chuyện gì liên quan đến ông ngoại cô ta.

- Vậy để tôi cho nó chết sớm hơn chút dù gì đến lúc vào bệnh viện cũng không cứu được.

Tuyết Như dần dần lại gần sát Triết Ngọc hơn bàn tay cô vươn tới bụng của của Ngọc.

- Cô... Cô định làm gì?

Triết Ngọc run rẩy cố lùi về phía sau nhưng vô ích, bản thân chỉ có thể hét lên.

- Có thể gọi là cho thằng nhỏ đi nhanh hơn.

Bàn tay Tuyết Như di chuyển đến gần sát bụng Triết Ngọc liền bị một bàn tay rắn chắc chụp lấy đủn về phía sau làm cô suýt chút nữa ngã xuống cầu thang.

- Mạc Hiên... Anh sao lại ở đây?

Tuyết Như trợn ngược mắt đến nỗi nhìn rõ cả lòng trẳng lẫn lòng đen của cô.

- Tôi thật đúng là tin tưởng sai người... Loại người như cô đang lẽ ra tôi nên loại bỏ từ lâu rồi... Triết Ngọc em có sao không?

Mạc Hiên quát thẳng vào mặt Tuyết Như cho vơi tức giận rồi qua đỡ Triết Ngọc dậy.

- Khỉ thật... Máu giả mà tanh như máu thật vậy đáng ra em vẫn nên mua loại không mùi.

Triết Ngọc đứng dậy thấy máu me làm ướt hết váy của khiến cô bực mình phải chửi thề một câu.

- Cô... Sao cô lại đứng lên bình thường như vậy?

[ H tục] [H Cao] Tổng tài sắc ái và cô gái giấu thân phận bí ẩnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ