Đỗ xe vào bãi đậu của bệnh viện, tôi ngượng nghịu bước ra từ ghế phụ lái của chiếc xe đó. Chỉ tại hàng ghế sau của ô tô chất đầy hành lí, quần áo, phụ kiện các kiểu nên tôi mới dám ngồi ở ghế bên cạnh tay lái chứ tôi không có suy nghĩ gì khác đâu. Mà hắn cũng thật là, tôi biết là hắn phải chạy tới chạy lui nên mới để đồ đạc lỉnh kỉnh trong xe, tiện bề thay đổi trang phục nhanh chóng. Nhưng mớ đồ này lộn xộn không thể tả nổi, quần áo tứ tung hết lên khiến tôi không thể không dành ánh mắt khó chịu cho hắn. Bị ánh nhìn kì thị của tôi chỉa vào, hắn bắt đầu tìm cách giải thích.
"Tôi là idol, tôi rất là bận. Thời gian nghỉ ngơi còn không đủ thì làm sao mà dọn dẹp đống đồ đó cho được."
"Tôi có nói gì anh đâu." Tôi xoay người nhìn sang chỗ khác, chăm chú nhìn ngắm tòa bệnh viện sang chảnh trước mặt, nhún vai trả lời.
"Cái nhìn chòng chọc của em thể hiện nhiều hơn những gì em nghĩ đấy."
"Vậy tôi xin lỗi nếu đã khiến anh thấy khó chịu."
"Em có thời gian thì sắp xếp lại đống đồ đó giùm tôi đi, tôi chẳng phản đối đâu."
"Không có rảnh nhé."
Tôi đanh đá đáp lại lời đề nghị hết sức vô lý của hắn. Bây giờ còn bắt tôi xếp đồ cho anh à, xem tôi là trợ lý không công của anh sao. Đừng mơ.
Tôi và Taehyung nhanh chóng tiến vào bệnh viện, y tá kiểm tra họ tên của tôi rồi dẫn chúng tôi đến phòng khám riêng. Anh Sejin đã đặt lịch khám cho tôi ở bệnh viện tư nhân khép kín này để tránh trường hợp bị người khác theo dõi. Cả bác sĩ cũng được chỉ định riêng một người duy nhất phụ trách cho toàn bộ thời gian thai kỳ của tôi. Thấy chúng tôi đến, vị y sĩ kia niềm nở tiếp đón, nhanh chóng làm các kiểm tra cho tôi. Đến bước siêu âm, trống tim tôi đập thình thịch, hồi hợp mong chờ được nhìn thấy hình ảnh cụ thể hơn của bé con trong bụng. Tuy Taehyung đeo khẩu trang, gần như che kín khuôn mặt nhưng tôi vẫn thấy được sự lo lắng đang thể hiện rõ rệt qua đôi mắt của hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn chứng kiến hình ảnh con của mình qua máy siêu âm. Dù là thần tượng hay người bình thường, ai mà không thấy hồi hợp trong thời khắc đặc biệt này được chứ. Vị bác sĩ nọ xem xét kĩ lưỡng hình ảnh chiếu trên màn hình, tỉ mỉ chỉ cho chúng tôi xem vị trí của thai nhi, nữ bác sĩ trìu mến thông báo tin vui cho tôi.
"Chúc mừng em, nhìn xem hai bé đều rất khỏe mạnh, nhịp tim ổn định. Đứa nhóc nằm phía bên này sẽ khá nghịch ngợm đây. Còn bé kia thì nằm ngoan hơn nhiều. Cả hai bé con nhìn chung đều rất ổn, em yên tâm nhé."
Tôi và Taehyung cùng trố mắt ngạc nhiên nhìn bác sĩ, lắp ba lắp bắp hỏi kỹ lại.
"Bác sĩ nói gì ạ? Hai...hai bé?"
"Đúng rồi. Em đang mang thai một cặp song sinh."
"Nhưng lúc đầu em đi khám thì đâu có ạ. Lâu nay em vẫn tưởng là chỉ có một bé thôi."
"Có thể là do em đi khám quá sớm, thời gian lúc đó chưa xác định được rõ ràng đâu. Bây giờ cái thai đã được 7 tuần tuổi, là thời gian cho ra kết quả chính xác nhất."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của Anh
Fanfiction[Thấy tôi im lặng không trả lời, hắn cũng bắt đầu thấy ngượng theo, đưa mắt bối rối nhìn sang hướng khác. "Tôi xin lỗi. Lần đầu của em...Lần đầu tôi đã đối xử không tốt với em. Xin lỗi."] Fangirl bị idol...xxx? Câu chuyện về một fangirl lâu năm và...