Sáng sớm, sau khi nhắn cho chị Younghwa rằng mình cần ra siêu thị mua sắm ít đồ, tôi nhanh chóng bắt taxi đi thẳng đến địa chỉ bệnh viện - nơi mà anh Sejin đã gửi cho tôi. Ngồi trong xe, tâm trí tôi không ngừng nhớ lại đêm hôm trước, cảnh tượng tôi đã khóc bù lu bù loa trong lòng Taehyung hiện lên khiến tôi thấy xấu hổ không thôi. Lại còn đi tâm sự với hắn về những gì tôi đã chịu đựng trong thời gian qua nữa, tôi còn mặt mũi đâu mà đối mặt với hắn đây. Lòng tôi khóc ròng, tự nhắc nhở bản thân lần sau không được yếu đuối như vậy nữa.
Chiếc taxi thả tôi trước cổng một bệnh viện nhỏ, nơi này khá vắng vẻ, chỉ thấy vài ba bệnh nhân đang đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Quả nhiên, anh quản lý đã chọn thì chắc chắn phải kín đáo đến mức này rồi. Tôi nhanh chóng tiến vào trong, ngó nghiêng tìm kiếm anh Sejin. Bệnh viện khá thưa người nên chỉ mất vài phút, tôi đã thấy anh ấy đang vẫy tay với tôi. Anh ấy nhanh chóng tiến đến, nhưng sau lưng còn xuất hiện thêm một bóng dáng nữa, bóng dáng của người mà tôi đang rất muốn tránh mặt. Không thể tin nổi cái tên Kim Taehyung đó cứ dai dẳng ám tôi mỗi ngày như vậy. Tôi cau mày cằn nhằn với anh quản lý.
"Sao anh ta cũng có mặt ở đây vậy?"
"Anh cũng ngạc nhiên như em đấy, anh không hề hay biết cậu ta đã bám theo anh đến đây từ lúc nào." Anh Sejin nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
"Anh tới đây làm gì?" Tôi quạu quọ quay sang trừng mắt với Taehyung.
"Em tới kiểm tra mà."
"Thì sao? Liên quan gì đến anh?"
"Sao không chứ?"
"Đây là chuyện riêng của tôi."
"Cũng là chuyện liên quan tới tôi mà."
Anh quản lý thấy hai chúng tôi sắp nhào vô đánh nhau tới nơi liền nhanh chóng cắt ngang cuộc cãi vã.
"Thôi, đang ở nơi công cộng, hai người đừng gây chú ý thêm. Em mau vào trong khám đi."
"Vâng, em đi đây."
Nể mặt anh quản lý, tôi thôi không đôi co với hắn nữa, tập trung đi vào bên trong căn phòng đề bảng "Phụ khoa" to tướng. Tim tôi đập thình thịch khi được bác sĩ bắt mạch, xét nghiệm và siêu âm các thứ. Sau một hồi kiểm tra tới lui, tôi được bảo di chuyển sang phòng bên cạnh ngồi chờ kết quả chính thức. Trống tim tôi đập liên hoàn, hai tay đan chặt vào nhau ngồi trong phòng chờ đợi. Anh Sejin và Taehyung cũng cùng vào phòng chờ kết quả chung với tôi. Không khí giữa ba người thật sự căng thẳng đến mức khiến tôi không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
Đợi khoảng 10 phút thì cánh cửa bật mở, vị bác sĩ trông khá đứng tuổi bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chúng tôi. Bà ấy đưa cho tôi mảnh giấy kết quả cùng tấm ảnh siêu âm. Lần đầu nhìn thấy mấy thứ này nên tôi bối rối lắm, chẳng biết đọc kết quả ở chỗ nào thì đã kịp nghe thấy lời của vị bác sĩ kia vang lên.
"Chúc mừng cô, em bé chỉ mới 4 tuần tuổi thôi nhưng tim thai rất khỏe. Hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Tiếng sét nổ đùng bên tai khiến tôi không thể nghe thêm được gì nữa. Tôi thật sự đã mang thai? Không thể tin được. Tôi nhìn kỹ lại tấm ảnh siêu âm lần nữa, chẳng thấy gì, chỉ thấy một cục nhỏ xíu méo mó trên tấm ảnh trắng đen. Đây thật sự là con của tôi và Taehyung ư?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của Anh
Fiksi Penggemar[Thấy tôi im lặng không trả lời, hắn cũng bắt đầu thấy ngượng theo, đưa mắt bối rối nhìn sang hướng khác. "Tôi xin lỗi. Lần đầu của em...Lần đầu tôi đã đối xử không tốt với em. Xin lỗi."] Fangirl bị idol...xxx? Câu chuyện về một fangirl lâu năm và...