Sáng hôm sau, trước khi tôi kịp thức giấc thì Taehyung đã rời đi từ sớm, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ dán trên điện thoại của tôi với dòng chữ: "Anh phải tới công ty sớm để chuộc lỗi với anh Sejin việc hôm qua. Kết thúc lịch trình buổi tối anh sẽ về với em." Tôi cứ cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại hàng trăm lần, miệng thì cười ngoác tới tận mang tai. Như thế này có tính là chúng tôi đang trong một mối quan hệ không nhỉ? Tôi không biết đặt tên cho cái quan hệ giữa tôi và Taehyung như thế nào cho chính xác nữa, nhưng chắc chắn rằng sau đêm qua, những gì xảy ra giữa chúng tôi đều có nhiều thay đổi. Tuy là không một ai trong chúng tôi lên tiếng xác nhận nhưng trong thâm tâm tôi khá tin rằng Taehyung không chỉ đơn thuần xem tôi là người sinh con giùm hắn.
Vui vẻ bắt đầu ngày mới, tim tôi rộn ràng như trái tim của một thiếu nữ đang yêu. Mà có khi là tôi đang yêu thật. Ăn sáng xong, tôi mở máy tính lên tra cứu một số tài liệu về truyền thông để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi làm sắp tới. Đang mải mê nghiên cứu thì chuông cửa reo ầm ĩ. Tôi ngạc nhiên nhanh chân chạy ra xem. Đoán người bấm chuông có lẽ là nhóc Shin nhà tôi, bởi ở Hàn Quốc thì ngoài Taehyung, anh Sejin, và nhóc Shin ra thì không mấy ai biết địa chỉ nhà tôi nữa. Ra mở cửa, tôi mới biết mình đã đoán nhầm, người đến không phải nhóc Shin mà là nhân viên chuyển phát nhanh. Và họ đến nhà tôi với một chiếc xe tải hàng hóa to đùng. Tôi không nhớ là mình đã có mua sắm gì đó trong thời gian này.
"Xin lỗi nhưng anh có nhầm không? Tôi không biết là mình có đặt mua những thứ này."
Nhưng anh ta nhún vai tỏ vẻ không biết, bảo rằng mình chỉ giao hàng đúng theo địa chỉ có trên hóa đơn mà thôi. Anh ta giúp tôi bê hết mớ đồ đạc lỉnh kỉnh kia vào nhà rồi nhanh chóng ra về, bỏ lại tôi ngồi ngây ngốc giữa tầng tầng lớp lớp thùng giấy to có, nhỏ có. Chắc chắn cái đống đồ này không phải là tôi mua rồi, vì làm sao có chuyện mua nhiều như thế này mà tôi lại không nhớ được chứ. Tuy vậy, tôi vẫn quyết định khui thử vài thùng xem rốt cuộc trong đó chứa những gì. Cầm chiếc dao rọc giấy trong tay, tôi từ từ rạch một đường vào lớp băng keo rồi mở toang nắp thùng ra. Món đồ được che giấu bên trong xuất hiện lồ lộ trước mắt khiến tôi há hốc mồm. Toàn bộ thứ trong cái thùng giấy đó là quần áo em bé. Tôi tiếp tục khui thùng thứ hai ra, trong đó chứa toàn giày dép trẻ em. Thùng thứ ba là tả lót và bình sữa các loại, thùng thứ tư và năm là hai chiếc nôi điện tử. Vẫn còn vài thùng nữa nhưng tôi đã quá mệt, không thể khui tiếp nổi. Chủ nhân của đống đồ này chỉ có thể là một người. Tôi lập tức tìm điện thoại, bấm số gọi cho người kia ngay. Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Gì vậy em?"
"Taehyung, anh đã mua đồ cho con đấy à?"
"Ừm anh vừa đặt đấy, mang tới nhanh vậy."
"Anh mua gì mà nhiều dữ vầy nè?"
"Chúng ta có tận hai bé con cơ mà. Với lại anh không biết bọn nhỏ là trai hay gái nên mua trừ hao luôn. Anh cũng có mua đồ cho em nữa đấy, em thấy chưa?"
"Vậy à? Anh mua gì thế?"
"Em tự xem đi. Giờ anh phải ghi hình tiếp đây. Tối gặp em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của Anh
Fanfic[Thấy tôi im lặng không trả lời, hắn cũng bắt đầu thấy ngượng theo, đưa mắt bối rối nhìn sang hướng khác. "Tôi xin lỗi. Lần đầu của em...Lần đầu tôi đã đối xử không tốt với em. Xin lỗi."] Fangirl bị idol...xxx? Câu chuyện về một fangirl lâu năm và...