"Yejin à?"
Mặc cho tôi ra sức gọi, giọng nói chí chóe thường ngày của con gái vẫn biệt tăm giữa đám đông khách dự. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang hơn, sợ rằng con bé đã đi lạc hoặc bị kẻ xấu bắt đi. Tất cả đều tại tôi quá bất cẩn, không trông chừng cẩn thận bé con của mình. Dù đã nuôi dưỡng bọn trẻ bao năm mà tôi vẫn phạm phải sai lầm lớn như thế này. Tôi phải làm sao đây? Nếu không thể tìm thấy Yejin, tôi e là mình sẽ không thể sống nổi mất. Con bé chính là bảo vật của tôi, tôi không thể nào để mất con bé được.
Ôm chặt Yejun vào lòng, tôi lo lắng gấp gáp đi vòng quanh khán phòng để tìm kiếm con bé. Tiếng micro vang lên thông báo buổi triển lãm sắp bắt đầu, trước tiên là phần phát biểu khai mạc của tác giả buổi triển lãm. Âm thanh ồn ào từ sân khấu lấn át đi tiếng gọi con bé của tôi. Sự ồn ào từ dàn loa lớn khiến tôi càng lúc càng sợ hãi hơn, bước chân dồn dập đi loanh quanh tìm kiếm dáng người bé xíu của Yejin. Trong lúc nhà thiết kế đang phát biểu, ánh đèn trong hội trường được tắt đi để mọi người dễ dàng thưởng thức phần nội dung trình chiếu trên mảng tường trắng. Điều này càng khiến tôi gặp nhiều khó khăn hơn khi tìm kiếm con gái trong tình trạng thiếu ánh sáng. Lòng nóng như lửa đốt, tôi trộm nghĩ mình có nên chạy lên sân khấu mượn micro để tìm con luôn hay không, chứ tâm trạng của tôi bây giờ thật sự bấn loạn vô cùng.
Đang gấp gáp nhìn xét xung quanh để tìm kiếm bóng hình của đứa con gái bé bỏng thì ánh mắt của tôi lập tức dừng lại khi bắt gặp được điều gì đó quen thuộc. Tôi đứng yên như tượng, hai mắt nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn bóng dáng đang đứng xa xa phía trước. Tim tôi đập thình thịch, chầm chậm tiến đến gần hơn với hình dáng kia, cho đến khi chỉ còn cách khoảng 5 bước chân so với người đó thì tôi mới dừng lại. Tôi dùng hết sức lực của thị giác để cố nhìn cho rõ hơn bóng dáng kia trong bóng tối mờ ảo. Sau khi đã chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, tôi mới thấy vui mừng khôn xiết khi nhận ra phía đằng kia chính xác là đứa con gái bé nhỏ của mình. Có điều con bé đang được một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kèm theo chiếc áo len kiểu gile bên ngoài bế bỏng trên tay. Người đó đứng quay lưng về phía tôi còn gương mặt của Yejin thì tựa trên vai người kia theo hướng ngược lại, cũng nhờ vậy mà tôi mới có thể nhận ra được con bé. Tôi nghĩ có lẽ do Yejin đã chạy đi lung tung nên mới bị lạc rồi được người đàn ông này giúp đỡ. Lý do khiến tôi nghĩ người đó đang giúp Yejin là vì dường như con bé không hề cảm thấy khó chịu với người đang bế nó. Thậm chí, Yejin còn tựa đầu vào bờ vai người kia một cách rất thoải mái nên hẳn là người đó đã không hề làm đau con bé. Hơn nữa, người đàn ông kia ăn mặc chỉnh tề, lịch sự như vậy, chắc cũng là một trong những vị khách được mời đến dự buổi triển lãm nên có lẽ người kia không phải là kẻ xấu trà trộn vào. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm thấy Yejin, từ từ tiến lại gần hơn chỗ người kia đang đứng rồi khẽ cất tiếng gọi.
"Yejin!"
Nghe thấy tiếng của tôi, con bé liền ngước khuôn mặt bầu bĩnh của mình lên khỏi bờ vai rộng kia để nhìn tôi. Vừa trông thấy mẹ, Yejin liền chòm người về phía tôi, miệng phát ra những tiếng nhõng nhẽo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của Anh
Fanfic[Thấy tôi im lặng không trả lời, hắn cũng bắt đầu thấy ngượng theo, đưa mắt bối rối nhìn sang hướng khác. "Tôi xin lỗi. Lần đầu của em...Lần đầu tôi đã đối xử không tốt với em. Xin lỗi."] Fangirl bị idol...xxx? Câu chuyện về một fangirl lâu năm và...