Chap 20: Chung giường

9.2K 443 6
                                    

Dù lịch trình bận rộn, Taehyung vẫn luôn tranh thủ thời gian sang nhà tôi. Dần dà, tôi thấy tội cho hắn khi cứ phải vừa kết thúc lịch tập luyện buổi tối xong là chạy qua chỗ tôi ngay. Đợi tôi ngủ say rồi mới lái xe về lại nhà riêng nghỉ ngơi. Tôi đã mấy lần bảo hắn không cần phải đến như vậy nữa. Nhưng có vẻ Taehyung rất hiểu trong đầu tôi đang nghĩ gì. Quả thực, những hôm không có hắn ở bên, tôi gần như không chợp mắt được tý nào cả. Kết quả là hôm sau tôi đi làm với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, thần thái tái nhợt đến mức khiến ai gặp cũng phải giật mình.

Tuy nhiên, tôi hiểu công việc của idol rất vất vả, cứ mãi như thế này thì Taehyung sẽ không đủ sức lực mà gục ngã mất. Tôi suy xét tới lui cuối cùng đề nghị hắn có thể ở lại nhà tôi ngủ rồi sáng hôm sau về cũng được. Không cần phải đi đi về về giữa đêm giữa hôm nữa. Taehyung rất bất ngờ trước lời đề nghị của tôi, nhưng vì quá có lợi cho hắn nên dĩ nhiên dễ dàng chấp nhận. Hắn đầu tư mua hẳn cái ghế to bự đặt trong phòng khách để phục vụ cho giấc ngủ của mình. Tuy nó chỉ là một cái ghế, không phải giường hẳn hoi nhưng nôm mặt hắn vẫn hài lòng lắm. Có lẽ hắn ta thấy vui vì sau này không cần phải lủi thủi ra về giữa đêm nữa.

Hôm nay cũng là một ngày như thế, sau ba hôm để tôi trải qua cơn khó chịu một mình, hắn kết thúc xong lịch trình liền nhanh chóng chạy đến nhà tôi vào tối muộn. Hắn bước vào phòng tôi một cách đầy tự nhiên rồi leo lên giường nằm, uể oải vươn vai trong khi tôi đang ngồi xem điện thoại bên cạnh.

"Muộn thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn chạy sang đây làm chi."

Hắn xoay người nghiêng về phía tôi, khẽ thì thào.

"Mấy ngày rồi không đến, tôi sợ con nhớ tôi. Nó lại làm phiền em."

Tôi bỏ điện thoại xuống bàn, chuẩn bị nằm xuống thì thấy đầy miếng giảm đau dán chi chít từ trên cổ dài xuống bả vai và cánh tay của hắn.

"Anh bị chấn thương à? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Khi nãy tôi đang tập vũ đạo thì bị trượt chân. Lưng vẫn còn ê ẩm lắm đây này."

"Đau lắm à? Cần tôi thoa thuốc cho anh không?"

"Không cần đâu. Anh Sejin đã thoa cho tôi rồi."

Tôi im lặng, nhẹ nhàng ngả lưng xuống nệm. Không kiềm được quay sang nhìn hắn, Taehyung nhắm nghiền hai mắt, gương mặt hắn tuy vẫn rất đẹp trai nhưng hôm nay trông kém sắc hơn bình thường. Hắn đã quá vất vả rồi. Tôi tự hỏi tại sao hắn lại nhiệt tình chăm lo cho tôi như vậy. Cả tôi và cái thai đều là sự cố, nói trắng ra thì chúng tôi chính là vật ngáng chân trong sự nghiệp của hắn. Vậy mà tại sao hắn lại không ghét bỏ chúng tôi. Mải ngắm nhìn gương mặt thanh tú kia thì đột nhiên, hắn lên tiếng dù hai mắt vẫn nhắm tịt làm tim tôi mém nữa bị hù cho văng thẳng ra ngoài. Tôi phải dùng tay xoa xoa cái bụng, hi vọng bé con không bị giật mình theo tôi.

"Nghe nói mai em đi khám thai à?"

"Đúng vậy. Anh Sejin nói với anh à."

"Anh ấy vừa nhắn cho tôi lúc nãy. Nhân tiện được nghỉ một hôm, mai tôi đưa em đi."

[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ