Chap 41: Tìm con

7.1K 301 35
                                    

"Cảm ơn em."

Tôi nhìn dáng vẻ ngoan hiền của hắn mà không thể nào chấp nhận nổi. Ban nãy rõ ràng tên này như con hổ hoang mãnh liệt, vậy mà giờ lại hóa thành một con mèo nhà không hơn không kém. Thật khiến người khác phải nghi ngờ hắn ta có bị đa nhân cách hay không. Tôi gật đầu trước lời khách sáo của hắn, thắc mắc trong lòng lại chợt nổi lên khi nghĩ về lý do khiến hắn thành ra nông nổi này nên liền hỏi người kia.

"Mà sao Joeun bỏ thuốc anh được vậy?"

Taehyung dùng tay xoa xoa hai đầu chân mày, giọng trầm trầm kể lại mọi chuyện.

"Anh nhận được tin nhắn của em, bảo rằng hai đứa nhỏ muốn gặp anh, đang đợi ở khách sạn Somalia. Ban đầu anh khá nghi ngờ vì em trước giờ có khi nào chủ động cho con gặp anh đâu, nhưng sau đó lại có thêm đoạn tin nhắn thoại ghi lại âm thanh cười đùa của Yejin và Yejun nên anh mới nghĩ là thật. Kết thúc lịch quay liền chạy đến khách sạn tìm em. Anh lên căn phòng có số mà em đã nhắn nhưng chẳng thấy ai, chỉ thấy có ít đồ trẻ con nên anh tưởng em đã đưa bọn trẻ đi đâu đó rồi sẽ quay về ngay. Trong lúc chờ đợi anh thấy có bữa tối để sẵn trên bàn nên đã ăn một ít vì đói. Chẳng ngờ ăn xong được một lúc thì cả người bắt đầu nóng như lửa đốt, em và con thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mỗi Joeun tự mở cửa đi vào phòng. Anh biết mình bị mắc bẫy rồi nên cố gắng xua đuổi cô ta, cố chạy xuống hầm xe để trốn. Cũng may nhờ có cuộc gọi của em mà anh được cứu vớt. Nếu không anh nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi mất."

Tôi nín thở lắng nghe câu chuyện của Taehyung, thật không ngờ cô nàng Joeun đó lại mưu mô xảo kế tới như vậy. Xém nữa là K-biz có scandal lớn rồi, nếu phi vụ dụ dỗ thể xác này thành công, cô ta hoặc là đường hoàng trở thành người yêu của Taehyung, hoặc là dùng cái này để dìm Taehyung xuống tận đáy bùn. Thật là đáng sợ. Mải ngồi cảm thán âm mưu xấu xa của người khác thì đột nhiên, tôi nhớ ra lý do mà mình gọi cho Taehyung lúc chiều, đó là tìm Yejin và Yejun.

"Taehyung, Yejin và Yejun biến mất rồi."

"Cái gì?" Taehyung sửng sốt nhìn tôi, gương mặt tràn đầy hi vọng rằng tôi chỉ nói đùa.

"Lúc chiều tôi đến đón bọn nhỏ nhưng không thấy chúng đâu. Cô giáo của bọn trẻ bảo là có người đón rồi nên tôi mới tưởng người đó là anh. Bây giờ anh lại bảo có người gửi đoạn ghi âm tiếng cười đùa của hai đứa nhóc cho mình, điều đó đồng nghĩa với việc có người nào đó ngoài chúng ta đang giữ bọn nhỏ."

"Điên thật. Người này cũng dùng cách giả mạo tin nhắn của em để dụ anh đến, có thể tên đó cũng chính là người đã phá chúng ta ba năm trước."

"Làm sao đây Taehyung? Chắc chắn người đó có liên quan tới Joeun, mau tìm cô ta đi."

"Được."

Tôi và Taehyung vội vàng quay trở lại căn phòng ban nãy của khách sạn nhưng trong phòng lại đang có nhân viên dọn dẹp, hỏi lễ tân mới biết thì ra chủ nhân của nó đã trả phòng từ sớm rồi. Chúng tôi cũng không có số điện thoại riêng của Joeun để mà gọi, Taehyung cũng không thể đường đột liên hệ với quản lý phía bên kia để tìm người. Bởi chỉ cần một hành động nhỏ liên quan giữa hai người bọn họ thôi thì Taehyung sẽ lại phải vướng vào tin đồn tình ái với cô ta. Chúng tôi quay trở lại xe, Taehyung ngồi ở ghế lái, còn tôi thì chuyển sang ghế phụ bên cạnh. Chiếc xe cứ chần chừ chẳng biết phải đi đâu tìm Yejin và Yejun vì chẳng có nổi một manh mối nhỏ nào. Trong khi tôi đang bấn loạn cào cào móng tay vào ghế thì Taehyung đưa tay sang nắm lấy bàn tay tôi để trấn an.

[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ