Tôi để mặc bản thân gục đầu vào vai Taehyung mà khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng thấm vào lớp áo của hắn. Tôi cứ thế chôn vùi mình vào nỗi đau đớn, thậm chí không còn nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh, cũng không hề hay biết Taehyung đã đưa tôi ra xe từ lúc nào. Tôi vẫn cứ rúc trong lòng hắn mà rấm rứt khóc. Trong lòng vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện Shin là kẻ đã gây ra mọi việc. Rốt cuộc thì động cơ của nó là gì? Tại sao lại có thể nhẫn tâm lôi Yejin và Yejun vào oán hận cá nhân của nó như vậy. Hai đứa nhỏ mà có mệnh hệ nào thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho nó. Tình cảm thân thiết bao năm xem như không còn ý nghĩa gì nữa. Kể từ giây phút Shin đưa bọn nhỏ đi thì niềm tin tưởng của tôi cũng tan nát theo sự vô tình đó của nó. Taehyung vừa bận rộn an ủi tôi, vừa gọi cho anh Sejin báo lại sự việc để cảnh sát chuyển hướng điều tra đến chỗ Shin, hi vọng sớm tìm ra tung tích của nó và bọn trẻ.
Một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bây giờ đã là 11h đêm mà bóng dáng của Yejin và Yejun vẫn biệt tăm biệt dạng. Đã gần một ngày trời rồi tôi không được nhìn thấy bọn nhóc đáng yêu của tôi, hẳn là bọn nhỏ đang rất sợ hãi và nhớ mẹ của nó. Lòng tôi nóng như lửa đốt, lớp sương giá lạnh của bầu trời đêm Seoul cũng không thể làm dịu đi sự nóng ruột của tôi. Taehyung vẫn luôn ngồi bên cạnh canh chừng sợ tôi gục ngã bất chợt. Bản thân hắn hôm nay vốn đã phải hoạt động theo lịch trình từ sáng sớm mà đến tận bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, thể trạng cũng tuột dốc không kém gì tôi. Sau khi gọi điện về công ty xin phép vắng mặt trong buổi tập luyện ngày mai vì việc quan trọng cá nhân, Taehyung toàn tâm toàn ý ở lại cùng tôi chờ đợi tin tức về bọn nhỏ. Giữa không gian yên tĩnh trong ô tô, hai người chúng tôi ngồi yên lặng nương tựa vào nhau, không ai nói câu nào bởi lúc này tâm trạng của cả hai đều đầy ắp những nỗi lo âu. Một lời an ủi hay hỏi han vào thời điểm này không khác gì giọt nước làm tràn ly, sẽ cuốn trôi hết mọi cố gắng để kiên cường chống chọi lại nỗi bất an của người làm cha, làm mẹ.
Không khí yên tĩnh nặng nề đến ngạt thở bất ngờ bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Taehyung luống cuống ấn trả lời khi thấy người gọi đến là anh Sejin.
"Em nghe đây anh."
"Taehyung, cảnh sát tìm được vị trí của tên Shin đó rồi."
"Thật sao? Tên đó ở đâu? Hắn ta đang ở đâu?"
"Em đừng nôn nóng. Cảnh sát đã rất vất vả mới truy tìm được tung tích của hắn đấy. Tên này rất xảo quyệt, hắn dùng rất nhiều ô tô để di chuyển, gây rối loạn cho cảnh sát khi theo dõi hắn qua các camera trên đường. Các trinh thám đã xác định được hướng đi của tên đó, hắn ta đang ở đường Jeongdong-Gil. Trên cung đường đó có một khu nhà máy bị bỏ hoang, có thể hắn ta đã đưa bọn nhỏ đến đó."
"Em đang ở gần chỗ đó, em sẽ đến đấy ngay."
"Taehyung, cảnh sát sẽ đến đó, hai đứa em đừng có hành động nông nổi. Không biết tên đó còn có âm mưu gì khác không. Giờ em đến đó khác nào đi nộp mạng."
"Người hắn muốn nhắm đến là em, chuyến này em phải đích thân đi thì cái tên đó mới hài lòng."
"Taehyung à, em hãy từ từ nghe anh nói, cảnh sát sẽ lo được vụ này. Em đừng..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của Anh
Fanfic[Thấy tôi im lặng không trả lời, hắn cũng bắt đầu thấy ngượng theo, đưa mắt bối rối nhìn sang hướng khác. "Tôi xin lỗi. Lần đầu của em...Lần đầu tôi đã đối xử không tốt với em. Xin lỗi."] Fangirl bị idol...xxx? Câu chuyện về một fangirl lâu năm và...