Chap 44: Lựa chọn

5.9K 323 18
                                    

Tôi đơ người trước yêu cầu của Shin. Đó vốn dĩ đâu phải là lựa chọn mà là ép buộc trá hình bởi cả hai việc đó đều là những chuyện mà tôi không muốn làm nhất trong đời mình.

"Shin, chị không thể. Em đừng làm khó chị."

"Không sao cả, noona. Thế thì em đành tặng cho hắn viên đạn thứ hai vậy."

Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt băng lãnh, Shin đưa mắt nhìn sang Taehyung với vẻ mặt của một kẻ tàn khốc. Ngón tay trỏ đặt trên cò súng dần dần siết chặt, nhắm thẳng đến ngực trái của Taehyung.

"Mày thấy chưa? Chị ấy sẽ không bảo vệ mày đâu. Bớt lầm tưởng đi."

"Đừng, Shin. Đừng bắn. Chị làm mà. Chị làm."

Tôi hoảng hốt hét lớn để ngăn hành động cướp cò của Shin lại, rồi ngay lập tức thả Yejun ra để cho thằng bé ngồi ngay ngắn trên nền xi-măng cứng. Không quên cho Yejun ngồi quay mặt ngược hướng với Shin bởi tôi không muốn tâm hồn của đứa con trai bé bổng này bị ám ảnh bởi hình ảnh kinh dị từ chú của nó. Sau khi nhẹ hôn lên trán con, tôi vội vàng đứng dậy nhìn hết một lượt xung quanh để tìm kiếm chiếc khăn voan của cô dâu mà Shin đã nói. Chỉ mất vài giây để tôi tìm thấy vị trí của nó, liền nhanh chóng đi đến bên cạnh chiếc hộp giấy có mép vải trắng ló ra đặt ở một góc trong căn phòng trống trải. Tôi bước gần đến chiếc hộp rồi nhìn vào bên trong, chiếc hộp đó ngoài chứa chiếc khăn voan ra thì còn có một cái hộp nhỏ khác. Tôi chầm chậm cầm cái hộp nhung nhỏ xíu kia lên rồi mở ra, không quá bất ngờ khi thấy bên trong chiếc hộp xinh đẹp kia là một chiếc nhẫn cưới. Tôi quay đầu lại nhìn về phía Shin, nhận ra nó vẫn đang chăm chú theo dõi từng cử động của tôi. Trông thấy vẻ bất lực của chị gái, Shin cất vẻ mặt bất cần sang một bên, thay vào đó là vẻ vui tươi rạng rỡ như đứa em trai thiện tính từ trước đến giờ.

"Chiếc nhẫn đó là nhẫn cưới đấy noona. Em đã mua nó từ rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể mang ra sử dụng rồi. Em vui lắm đó noona."

Nước mắt tôi chợt rủ nhau tuôn dài trên má, thật không ngờ Shin đã chuẩn bị tới cả nhẫn. Kế hoạch này nó đã nuôi từ bao lâu rồi chẳng biết. Tất cả đều là tại tôi. Nếu năm xưa tôi không ngu ngốc hứa sẽ gả cho Shin thì có lẽ mọi chuyện đã không tới bước đường này. Chỉ tại lời hứa giả dối đó của tôi mà đứa em tôi hằng yêu thương và trân trọng phải biến thành con người tàn ác như thế này. Tôi rất đáng bị trừng phạt, người nên chịu đau đớn trong bàn tay của Shin nên là tôi, người đứng trước khẩu súng vô tri vô giác kia cũng nên là tôi. Tất cả đều là tại tôi nên mọi người mới phải chịu tổn thương như thế. Tôi vừa khóc vừa cầm lấy chiếc khăn voan trắng kia từ từ cài lên tóc, bàn tay run rẩy cầm theo chiếc nhẫn nhỏ đi về phía Shin, từng bước một tiến gần đến nó. Đến khi bước chân của tôi ngang bằng với chỗ Taehyung đang đứng thì hắn liền giương tay ra nắm lấy cánh tay tôi kéo giật lại.

"Không. Em không thể cưới tên điên cuồng đó. Anh sẽ không cảm thấy biết ơn nếu em cứu anh theo cách này đâu."

Tôi nhìn vào mắt Taehyung, đôi mắt của người kia bây giờ cũng đã ngần ngận nước. Người đàn ông của tôi dù khóc thì trông vẫn rất đẹp trai. Không hiểu sao nhìn thấy giọt nước mắt của người kia tôi lại thấy mình có chút hạnh phúc. Bởi điều đó chứng tỏ tôi có một vị trí nhất định trong lòng người kia. Trên thế gian này chẳng phải điều hạnh phúc nhất chính là người mà mình yêu cũng yêu lại mình hay sao? Dù cho có không đi chung một con đường đi chăng nữa thì chỉ cần biết Taehyung thật sự có tình cảm với tôi thôi cũng đủ giúp tôi thấy mãn nguyện rồi. Tôi đưa bàn tay xanh xao, lạnh toát của mình lên chạm vào gò má của người kia, cố tình để cho những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt người thương chạm vào tay mình.

[Taehyung×you] Tôi Không Phải Fangirl Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ