Chương 9: Violin

1.2K 105 6
                                    


Chương 9: Violin

Trình Tuyển híp nửa mắt, lông mi hơi nhíu lại.

Đầu đường, mấy thiếu niên đứng chặn người kia tầm mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ lưu manh cắn thuốc lá, ánh mắt đảo qua cặp chân vừa dài vừa thẳng kia, cuối cùng dừng lại trên mặt cô.

Trình Tuyển mở miệng mà không có cảm xúc gì: "Cậu qua đó đi."

Chuyện như anh hùng cứu mỹ nhân này, Lục Chiếu Ảnh rất thích làm.

Anh ta xắn tay áo lên, còn dùng tay phủi phủi tóc, chưa làm xong đã bị người đạp cho một phát.

Nghiêng đầu thấy hai tay Trình Tuyển cắm vào túi, đôi mắt đen sậm, anh ngáp một cái, "Động tác nhanh lên, làm màu cái gì?"

Lục Chiếu Ảnh nhanh chóng đi về phía cô em gái có chút ngang bướng kia.

"Em gái này, học sinh ngoan của Nhất Trung à? Sao giờ này đã trốn học đi ra đây?" Thiếu niên cầm đầu cố ý phun một vòng khói ra, gã ta nhìn Tần Nhiễm, mái tóc nhuộm tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cười ra tiếng.

Không có vẻ gì là nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng không hiền lành.

Tần Nhiễm rất nghiêm túc, mười phần bình tĩnh mở miệng, "Không phải, tôi đã xin nghỉ."

Mấy thiếu niên đang sững sờ, đại khái là phản ứng này không phù hợp với bất kì một trường hợp nào trong kịch bản của bọn họ.

Tần Nhiễm đã lùi về sau phía một bước.

Cô đặt ba lô trong tay xuống bậc thang chỗ ngã tư.

Lục Chiếu Ảnh còn chưa đến.

Tần Nhiễm lại cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là chiếc áo phông ngắn tay màu trắng kia, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò, sau đó là ngón tay thon dài sạch sẽ, hiện ra vẻ trắng lạnh dưới ánh mặt trời.

Trình Tuyển đứng tại chỗ nhìn động tác của cô.

Lúc thả ba lô xuống, dường như cô nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Nhìn nhau trong thoáng chốc, Trình Tuyển chỉ có thể nhìn thấy đại khái cặp mắt hơi hiện ra tia máu kia của cô, tinh tế xinh đẹp, lại mang vẻ hung hăng của người thiếu niên.

Lông mày anh chau lại trong vô thức, vừa vặn nghe thấy nữ sinh viết chữ có hơi xấu kia mở miệng, rất có vẻ muốn nói lý: "Tôi không có nhiều thời gian."

Ánh mắt thiếu niên đang ngậm điếu thuốc trượt đến cánh tay cô vừa lộ ra, thò tay muốn bắt lấy cánh tay Tần Nhiễm, "Vậy thì tốt, tôi cũng rất bận, nếu không thì thế này đi, em đi cùng các anh trai một..."

Tần Nhiễm lùi lại phía sau, sau đó bỗng nhiên nhấc chân, đạp thẳng một cước vào bụng thiếu niên kia.

Vừa nhanh vừa ác.

Thiếu niên kia lùi về phía sau vài bước, còn phải nhờ đàn em của gã ta đỡ lấy, đau đến gập người lại.

Đàn em thấy thiếu niên kia bị đánh, lập tức xông lên như ong vỡ tổ.

Muốn bắt Tần Nhiễm lại trước đã rồi nói.

Tần Nhiễm nghiêng người sang bên cạnh tránh né một cái tay, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, một tay kéo lấy cổ áo kẻ lưu manh nhìn rất cường tráng khác hướng về phía trước, tại lúc mà người đó bị kéo đến trước mặt cô, cô nện một đấm lên trên mặt gã.

[EDIT] Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng RồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ