Cứu người

4.5K 312 18
                                    

"Tiểu An Tử, mau chuẩn bị xe ngựa chúng ta hồi cung, đi đón Tiêu trắc phi"

Tiểu An Tử nghe thấy chủ nhân nói vậy thì vội vàng can ngăn:
"Không được đâu Bác vương gia, giờ là nửa đêm nếu đi ngay về Trường Xuân cung ắt sẽ gây náo loạn. Người đi nghỉ một chút, canh 4 nô tài sẽ gọi người "

Bác vương gia ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý, bắt bọn thị nữ thay đệm, chăn mới rồi mới lên giường nằm nghỉ ngơi. Chàng thiếp đi rất nhanh

"Bác vương gia, trong cung chỗ nào cũng đẹp như vậy cả ư ? Tiêu trắc phi xoay một vòng ngắm nhìn mọi thứ rồi hỏi Bác vương gia"

Bác vương gia mơ hồ nhận ra đây là bên trong Trường Xuân cung, xung quanh toàn là mẫu đơn đua nở
"Ta thấy đều không đẹp bằng Lưu Ly các"

"Tại sao vậy ?"

"Vì nơi đó ta với ngươi được thoải mái nhất, không phải sao?" – Bác vương gia vừa nói vừa siết chặt Tiêu Chiến trong lòng, nhẹ hôn lên trán của bảo bối một cái.

Một cảnh u tối, lạnh lẽo lại xuất hiện. Tiêu Chiến qùy lên thảm gai, y phục rách nát, cánh tay đầy máu đang với đến chỗ Bác vương gia
"Bác vương gia, ta đau lắm. Ta lạnh lắm"

Bác vương gia rơi lệ, muốn tiến đến gần Tiêu trắc phi mà chân tay như bất lực
"Tiêu Chiến, đừng khóc. Ta tới với ngươi đây. Đừng sợ, có ta đây rồi"

"Ta đau lắm. Ta sợ ở đây lắm. Bác vương gia người không yêu ta phải không ? Tại sao không đến cứu ta" – Những giọt máu ở cánh tay Tiêu Chiến cứ tí tách chảy xuống nền đất rồi loang thành một vệt dài.

"Không, ta yêu ngươi. Ta đến đây mà. Ngươi đừng sợ, đừng sợ ……."

Bác vương gia bật dậy, trán còn rịn mồ hôi. Hóa ra chỉ là một cơn mê. Nhưng cơn mê ấy lại tựa hồ như chuyện ban ngày xảy ra trước mặt của chàng vậy. Trong lòng Bác vương gia lo lắng cực độ cho Tiêu Chiến Không  đợi thêm nữa, Bác Vương gia truyền Tiểu An Tử chuẩn bị xe ngựa về Trường Xuân cung.

Xe ngựa chạy hết tốc lực, chừng hơn một canh giờ là đã về tới Tử Cấm Thành. Bác vương gia tức tốc lao đến Trường Xuân cung, không vào thỉnh an ngạch nương mà chất vấn ngay bọn nô tỳ đứng ngoài cửa.

"Tiêu trắc phi ở đâu ? Người  ở đâu rồi ?"

Bọn nô tỳ hoảng sợ, đứa nào đứa nấy đều lắc đầu nói không biết. Bác vương gia lại nói thêm
"Không nói có tin ta sẽ giết hết các ngươi đi không ? Mau nói cho ta Tiêu trắc phi đang ở đâu ?"

Bọn thị nữ kia quả là gan nhỏ, nói đến chuyện chém giết là liền khai ra toàn bộ. Bác vương gia không nói thêm, chạy thục mạng về phía Hậu viện. Chàng hơi sững người lại, cảnh tượng này chẳng phải y hệt như giấc mộng của chàng đêm qua sao.

Chàng gọi to
"Tiêu trắc phi. Ta đến rồi, ngươi đừng sợ"

Cửa hậu viện đã bị khóa lại. Bác vương gia lại càng gấp gáp hơn, bên trong hoàn toàn không có tiếng động gì. Bác vương gia lại lao tới, dùng chân mà đạp hai cánh cửa lớn. Cũng may, tuy cửa bị khóa nhưng cửa gỗ ở nơi này vốn đã mối mọt từ lâu, Bác vương gia cố sức một chút là liền đạp cho tung cửa mà tiến vào. Bên trong phả ra một mùi ẩm thấp xông vào mũi, Tiêu Chiến mặt mũi trắng bệch, co ro trong chiếc chăn mỏng trên giường. Lò than đã lụi từ lâu.

[BJYX] [18+] Tiêu trắc phi! Nguyện một đời này chỉ sủng người (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ