Trong giây phút người dưới sân ngước lên nhìn hắn, Soobin đã ước rằng mình sẽ có một chiếc máy ảnh để có thể ghi lại khoảnh khắc mơ màng này. Ánh nắng nhẹ phủ xuống thân thể mảnh khảnh, lên làn da trắng trẻo không tì vết và cả mái tóc đen tuyền, đến nụ cười chỉ dành riêng cho hắn. Khung cảnh khiến hắn như chìm đắm vào chốn thần tiên, nơi chỉ hiện hữu một thiên thần đẹp đẽ nhất.
Cho dù không thực sự nghe thấy anh nói điều gì, nhưng qua khẩu hình của Yeonjun hắn có thể đoán ngay ra tên mình được đôi môi đầy đặn hồng hào kia cất lên.
Soobin nhanh chóng đi xuống nhà, muốn chạy thật mau đến vườn sau để đến với người tình của hắn. Đưa mắt nhìn những tấm mền trắng với vài tấm khăn trải đã được phơi lên dây ngang, che mất hoàn toàn dáng người gầy mảnh mà hắn đang tìm kiếm, nhưng vẫn không quá khó để xác định vị trí của anh qua đôi giày vải màu sữa chẳng ngừng di chuyển dưới những chân mền treo lửng lơ. Soobin nhếch môi, hẳn là mèo nhỏ muốn chơi trốn tìm với hắn rồi.
Nhìn bàn chân thoăn thoắt chạy đến một khoảng khuất rồi theo ánh nắng phản lại bóng dáng của Yeonjun trên nền cỏ, anh ngồi thụp xuống với bàn tay đặt trên hai đầu gối, mái đầu ngó quanh quất trước sau. Hắn đi những bước chân chậm rãi, thoảng bên cánh mũi là hương dầu giặt khi lách qua những tấm mền hẵng còn ẩm.
Tất nhiên Yeonjun sẽ không thể nhìn thấy người kia đang ở đâu, anh chỉ muốn ngồi đây và đợi cho đến khi được hắn tìm thấy. Tay bịt lấy tiếng cười và đôi mắt nhắm chặt lại như hài lòng với chỗ trốn của mình, nhưng chẳng để Yeonjun đắc ý được lâu, ngay khi tầm nhìn anh được mở trở lại và đối diện anh là khuôn mặt lộn ngược của người nhà văn. Đôi tay đút vào túi quần tây, từ phía sau, hắn khẽ kéo cao khoé miệng, "Tìm thấy rồi nhé! Có phần thưởng nào cho tôi không?"
Yeonjun chớp nhẹ đôi mắt, nét bối rối lộ rõ trên gương mặt rồi không lâu mà chuyển qua màu hồng phơn phớt. Lưng khum nhẹ để đặt cằm lên bàn tay để trên đầu gối, càng nhìn lại giống một bé mèo nhỏ, môi bĩu dài khi chạm mắt với Soobin. Không phải anh không hài lòng điều gì, mà là anh chưa thể nghĩ ra 'phần thưởng' nào thỏa đáng cả.
Nụ cười của hắn chợt bừng lên khi quan sát mọi biểu hiện của người phía dưới, đôi mắt long lanh của anh khiến hắn không thể tiếp tục trò đùa giỡn của mình, "Đùa thôi, tôi nghĩ ta nên vào nhà thì-", ngay khi Soobin định đứng thẳng người lên nhưng ngay lập tức hai bên má được Yeonjun giữ lại. Vốn dĩ tư thế đã không quá thoải mái, mà chính hắn tự làm khó mình, nhưng có là vấn đề không khi anh đang níu hắn lại, kéo dài khoảnh khắc và dường như chuẩn bị làm điều gì đó đáng để chờ đợi?
Những gì hắn nhìn thấy trong một đến hai giây trước khi tầm nhìn hoàn toàn bị chắn bởi cổ của Yeonjun, mùi mật ong phảng bên cánh mũi rồi trên môi được phủ lên một lớp thơm mềm. Soobin còn có thể cảm nhận chiếc lưỡi vụng về tách hai cánh môi của mình để khám phá bên trong khoang miệng hắn, bên má hắn còn được khẽ khàng vuốt ve. Cả phút trôi qua nhưng Soobin vẫn hoàn toàn ở thế bị động, đương nhiên hắn có thể đẩy sự việc đi xa hơn, nhưng hắn lo bản thân sẽ làm gì đó quá trớn khiến anh hoảng sợ vậy nên chỉ mặc cho anh cắn mút đôi môi mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
_Soobin x Yeonjun | Writer and him_
FanfictionLấy cảm hứng từ bộ phim Lolita1997. Tags Soobin!top x Yeonjun!bot