Jeongguk giật phắt mình ra khỏi giấc ngủ, mạnh tới nỗi suýt lăn ra khỏi giường. Cậu lần mò vỗ quanh cái bàn được đặt cạnh giường ngủ để lấy điện thoại. Khi những ngón tay của cậu cuối cùng chạm tới khung kim loại lành lạnh, cậu nhấc nó lên một cách mệt mỏi và kiểm tra điện thoại, nheo mắt trước độ sáng đột ngột. Cậu rên rỉ khi nhận ra rằng bây giờ chỉ mới 11 giờ tối. Jeongguk nằm ngửa ra giữa giường và gần như có thể tự ru mình trở lại giấc ngủ thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gì đó.
Cậu đột ngột ngồi dậy, cả thế giới dường như quay tròn trước mặt cậu và Jeongguk rên rỉ, ôm chặt lấy đầu mình trong một phút, trước khi từ từ nhận ra âm thanh đang vang vọng trong đầu.
Ai đó đang chơi kèn tây.
Người đó chơi giỏi - thực sự rất giỏi. Jeongguk không đoán được bản nhạc là gì, nhưng cậu có thể nói rằng bất cứ ai chơi được nó một cách điệu nghệ như vậy rõ ràng là người cực kỳ tài năng. Nhưng người đó đang chơi kèn với cách lố bịch nhất - nghe có vẻ như họ đang vừa thổi vừa đung đưa cây kèn đó vậy, và - o
Oh. Ôi, khốn khiếp.
"Cái quái gì vậy, mẹ kiếp?!" Jeongguk thốt ra khi có thứ gì đó xoẹt qua tâm trí mình, cậu ngay lập nhảy ra khỏi giường nhanh hơn so với việc cậu nhận được một đoạn clip đen trên Snapchat (cậu vốn dĩ một sinh viên đại học chết tiệt hư hỏng mà).
Jeongguk chạy nước rút thật nhanh hướng về phía nơi chiếc kèn Pháp đang được đặt, rít lên những lời nguyền rủa khi cậu va vào cạnh bàn, khiến nó rơi xuống sàn với một tiếng va chạm lớn. Jeongguk di chuyển chậm dần , rời khỏi phòng, kẹp chặt chiếc kèn Pháp vào nách như một chiếc phao cứu sinh và vụt vào phòng khách trong chưa đầy 0,2 giây.
"Mẹ kiếp Cậu Nhóc Kèn Tây, chó chết!" Jeongguk la lên khi cậu điên cuồng lướt qua từng trang của cuốn sách âm nhạc. Mất quá nhiều thời gian để tìm ra một bản nhạc đáp trả phù hợp và Jeongguk chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như vậy trong suốt mười tám năm tồn tại của mình.
Làm thế đếch nào mà Cậu Nhóc Kèn Tây dám quay trở lại quấy rối một cách đột ngột vào cuộc sống của cậu, mà không có lấy một lời cảnh báo chết tiệt nào? Chắc chắn rồi, Jeongguk tự suy xét bản thân một cách giận dữ, cậu cho rằng đó là do lỗi của mình bởi vì cậu đã thôi trả lời những tin nhắn ngu ngốc của Cậu Nhóc Kèn Tây, và tin chắc rằng đó có thể là lỗi của cậu khi Jeongguk đã cố đẩy Jimin ra khỏi mình trong suốt những năm qua, nhưng cũng một phần là do anh đã không còn liên tục nhắn tin và rủ rê Jeongguk như cậu nghĩ nữa?
Không phải lỗi do Jeongguk, cậu chắc con mẹ nó chắn luôn.
"Anh không thể bám lấy cuộc sống của tôi một lần nữa mà không có một lời cảnh báo chết tiệt nào hết, tên khốn!" Jeongguk hét lên dữ dội hướng lên trần nhà, nơi tiếng kèn đang phát ra. "Điều đó có quá khó đâu? Anh thậm chí có thể gửi đại cho tôi một tin nhắn tầm xàm nào đó mà anh hay nhắn mà? Dạng như, 'oh này, anh nè, kẻ thù không đội trời chung của em đây! Chỉ là anh muốn cho em biết rằng anh sẽ quấn lấy cuộc sống của em lần nữa! Và kèm theo XOXO giống như hàng đống biểu tượng cảm xúc ngu ngốc mà anh đã từng xài á! ' Thật không công bằng, cuộc sống của tôi vẫn ổn nếu không có anh, tên khốn chết bầm! Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh vì đã là một tên trộm đâu! "
BẠN ĐANG ĐỌC
Blow My Like Your French Horn |Kookmin| Trans
FanfictionBlow My Like Your French Horn - Author: ohdizzy - Trans: KeiEn Summary: Quá trình lột xác từ một cậu bé nhỏ nhắn, đáng yêu biến thành một chàng trai quyến rũ, thu hút của Jimin đồng thời theo đó là sự chuyển biến tâm lý như tàu lượn siêu tốc của Jeo...