Chương 21: Máy móc, linh hồn và bi kịch

17 2 0
                                    

Nhưng bọn trẻ hãy còn chưa đi thoát ra được khu vườn đổ nát. Một ánh sáng xanh từ dưới mặt đất như làn nước tràn qua chân bọn trẻ, hắt bóng của chúng ngược lại một cách đột ngột. Ánh sáng xanh chết chóc ấy bỗng chốc lan tràn ra toàn bộ không gian. Cả hai quay đầu nhìn lại phía sau, trong đáy mắt không giấu nổi một tia kinh ngạc, sợ hãi. Bọn chúng bất giác run lên như một con thỏ non. Cái nỗi sợ hãi ấy đương như quán tính đủ để đưa người về phía sau đối mặt với cảnh kinh hoàng. Carlisto vẫn đứng lên, ả đứng lên như một cái xác không hồn, tay chân khùng khoằng như được kéo điều khiển một con rối gỗ bằng sợi dây vô hình. Từng khớp cơ kêu răng rắc, ả đương con lưng cúi đầu, giờ đây ả bật ngửa lại phía sau, ngón trỏ chỉ thẳng vào hai đứa trẻ mà rằng:

- Đức tin! Đức tin chính là tôn chỉ sống của ta. Ngài đã giao cho ta Tịch Cầm Lyre. Chứng tỏ năng lực của ta. Ta tôn thờ Ngài, Đức Chúa Cha, Đức Chúa Mẹ, Kinh Điều Bổn Đạo sẽ đưa sứ giả cho mọi khổ đau trên thế giới này. Hãy để cho là người truyền đạt cho Ngài, để công nhận Ngài và tinh thần bất tử là sức mạnh dẫn đường cho cả nhân loại. Hãy ban cho ta một cái chết bất tử. Ta sẽ hiến dâng linh hồn mình. Cháu ơi, xin kính cẩn dâng Ngài mạng sống này. Mong rằng thân xác tôi có thể trở thành chiếc cầu đưa tất cả mọi người đến bến bờ hạnh phúc. Xin hãy bước qua chiếc cầu ấy và hướng vào vận mệnh tươi sáng của nhân loại.

Carlisto vừa dứt lời cây đàn dây Tịch Cầm Lyre từ dưới đất nay đã bay lơ lửng trên không trung, nó bắt đầu tự động cất lên tiếng đàn của mình, những sợi dây như thể bị kéo bởi hàng chục cánh tay. Không phải một nhạc khí nữa mà đã là một dàn giao hưởng. Xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như thể sợ làm gián đoạn khúc nhạc kia. Tiếng đàn réo rắt, nhịp khúc, nối với nhau, dính gần lại nhau, trải tay nhau, đứng một mình rồi lại hòa tiếng, chúng đứng cao, chúng đứng thấp, những tiếng đàn bi thương, đau khổ như khóc thương cho nỗi đau của tất cả nhân loại hay nỗi đau của một linh hồn sắp về với bầu trời. Tiếng đàn khiến không gian, con người cũng phải nhỏ lệ xót thương cho những mảnh đời bất hạnh ở trần thế, những sự chia cách, cái chết, những thất bại, bế tắc, mọi khổ đau, rạn vỡ mang quét màu số mệnh, dồn dập, đau thương lại đến. Tiếng đàn nghe như tiếng nhạc nguyện hồn nơi cõi Địa ngục, nghe như một tiếng kéo cao giọng của đứa trẻ thơ, lúc lại thành giọng trầm mê như một bóng ma vọng trong thinh không với gọi linh hồn trên mặt đất. Tiếng đàn bỗng chốc thành tiếng chữ, những câu chuyện khốn khổ hiện lên bằng ngôn ngữ cổ nhiều móc, mềm mại, nhiều nhánh lần lượt hiện ra. Những vòng sáng bằng chữ mở rộng ra đường đi của nó, rồi nó rùng mình, thu lại những dòng chữ sáng rực đó. Những dòng chữ ấy thu lại nhỏ đến nỗi bao phủ toàn thân Carlisto, chúng giờ đây băng kín như xác ướp, mà niệm chú như ma quỷ. Trước mặt Carlisto điều duy nhất hiện lên là những hình thái của khổ đau quằn quại, những thước phim ký ức đã lùi về xa. Trong những mảnh ký ức xa nhất mà cô còn nhớ được, là cảm giác chìm sâu xuống dưới mặt nước, cô đã trải qua đủ mọi cảm giác của việc được gột rửa linh hồn của lễ Passthrough, cơn đau từng hồi, cô nhớ lại những ngày làm nô lệ, những ngày thân thể bị thiêu đốt bởi đòn roi và sặc sụa hơi nóng như thiêu như đốt dưới địa ngục. Những kinh hoàng khi nhìn những nô lệ làm việc ở cái giàn thiêu toàn đá trong ký ức này. Đó hẳn là địa ngục nơi chốn trần gian, cái địa ngục trong Thần khúc của Dante. Không khí sôi lục bục bên dưới, những linh hồn giận dữ đánh nhau trên mặt đá, những lời mắng chửi làm tổn thương người khác như roi quất, những tia lửa bắn xuyên qua, những linh hồn ủ rũ quằn quại, uể oải tan ra và chảy thành những giọt dung nham đá và chịu những cơn mưa lửa. Và sự hoảng loạn lớn dần khi cố với lên trong tuyệt vọng. Carlisto nhớ về những ngày làm thuê, phơi thây ngoài gió mưa, những ngày đầu trần chân đất, bữa đói bữa no, những vụng về e dè cuộc đời của người khốn khổ. Cô tin chắc người vụng về ít khi đi được đến cuối chặng đường của quá trình, có lẽ thế thật. Đó là cảm giác của một cuộc đời thoi thóp chỉ để cố gắng cảm thấy một điều gì đó, một thế lực vô hình không ngừng kéo bản thân mình xuống. Khi mọi thứ trở nên tối dần đi, bóng tối dường như đã ngự trị nơi đó. Carlisto đột nhiên nghe thấy những thanh âm lạ lẫm cất lên từ bên dưới. Tuyệt vời hơn bất cứ âm thanh nào cô từng nghe được. Tựa như dàn hợp xướng của các thiên thần. Cô nhớ mình đã bình tĩnh đến lạ. Rằng thứ đang kéo mình xuống chỉ là những thiên thần, mong muốn cô được đến thiên đường, để cô có thể đàn cùng họ. Những thiên thần đã không buông bỏ cô, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng họ hát, họ níu kéo cô.

Furcidisum - Thiên Đường Phép ThuậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ