Giang Trừng nhìn sang vị trí bên cạnh, không có người nằm đọc sách cấm lải nhải những chuyện nhảm nhí. Bỗng nhiên nhớ lại cảm giác 13 năm ngày ngày đêm đêm trải qua. Kỳ thực lúc hắn giận người kia, hắn căn bản không có cảm giác nhớ, bởi vì hắn biết tên kia nhất định cũng ngủ không được, như một tên ngốc lăn qua lộn lại. Nhưng hiện tại...
... Đi xem hắn đi, dù gì lần này thật là do lỗi của chính mình.
Tên kia lòng tự trọng đôi lúc cường đến đáng sợ. Bình thường thì không thấy hắn mềm yếu như vậy, lần này ăn phải thứ độc vật gì sao?!
Giang Trừng phủ thêm áo ngoài đi ra mở cửa, chuẩn bị đi qua phòng Gintoki dỗ hắn. Vừa mở cửa ra đã thấy bóng lưng suy sút đáng thương quen thuộc, thân ảnh kia dưới trời tuyết giá lạnh, cô độc ủ ê quay lưng đi thật xa, chớp mắt đã biến mất sau hành lang gấp khúc.
Giang Trừng nhướng mày.
... Hắn tới đây? Đứng ở đây bao lâu rồi? Tại sao không tiến vào? Đợi lão tử mời sao?!
Giang Trừng cảm thấy chân chính ba tuổi là Sakata Gintoki mà không phải Ngụy Vô Tiện! Nếu không tại sao lại làm hắn đau đầu như vậy được? Ngay cả Kim Lăng cũng chưa từng khó nuôi tới mức này!
Giận thì có thể thành thục một chút sao?! Trốn tránh cùng hắn nói chuyện, còn giả vờ giả vịt ra vẻ không thèm để ý cùng Nhiếp Hoài Tang huynh đệ hữu cung, cố tình ở trước mặt hắn lôi kéo Nhiếp Hoài Tang đi ngang qua xoát cảm giác tồn tại.
Cái tên này cố ý muốn chọc giận hắn, không thể rõ ràng hơn, người nào có mắt đều nhìn thấy.
... Nhưng làm như vậy hắn căn bản không giận được, ngược lại còn có chút buồn cười.
Thật dễ thương.
Vì thế tùy ý để hắn giận dỗi, không hiểu ra sao lại thành ra cục diện này.
Xem ra là giận thật, ngoài ý muốn thật sự chịu đả kích, buồn bã mất mát biến mất cả ngày.
Áy náy, đau lòng.
Giang Trừng cảm thấy nghẹn ức, không hài lòng, khó chịu quanh quẩn lồng ngực, khiến hắn cau mày, thần sắc khó coi.
Chỉ cần nghĩ tới Gintoki đã đứng ở đây thật lâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa phòng, do dự không biết nên làm thế nào lẩm bẩm chờ mong hắn mở cửa, hắn liền không thể ức chế được, muốn ngay lập tức chạy đi tìm người.
Trong đầu lướt qua, là hình dáng hắn giống như một con tiểu cẩu bị bỏ rơi ven đường, chóp mũi cùng gương mặt đều bị đông lạnh đỏ một tầng, cả người tản ra nồng đậm mất mát ủ rũ, một đôi màu đỏ tươi mắt cá chết phiếm ra hơi nước, mờ mịt nhếch nhác.
"..." Giang Trừng: Đáng chết!
Giang Trừng che ô cản lại sương tuyết đi tới trước cửa phòng Gintoki, ngang nhiên đẩy cửa bước vào. Làm hắn ngạc nhiên là Gintoki cũng chưa ngủ, đang nằm ngang nằm dọc trên giường lăn qua lộn lại.
Hình ảnh mạc danh quen thuộc.
Chẳng bao giờ đàng hoàng.
Thật là...
![](https://img.wattpad.com/cover/162146448-288-k545311.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(ĐN Ma đạo tổ sư) Bạch Quỷ
RomanceVăn án: --- Ma đạo tổ sư muôn màu muôn vẻ, sẽ lại lần nữa tái hiện, phong sinh thủy khởi! Bản Điền Ngân Thời (Sakata Gintoki) sinh thời không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ yêu ma quỷ quái. Trời xui đất khiến, hắn xuyên không đến thế giới Ma đạo tổ sư...