Chương 1

2K 38 0
                                    




Năm 2019, cuối tháng 10.

"Mông Mông, tới xắt hành tây đi." Dưới phòng bếp có tiếng gọi mơ hồ vọng đến.

"Vầng!" Diệp Mông miễn cưỡng đáp lại, đặt điều khiển xuống rồi đi vào bếp.

Cô út Diệp Trúc trong bếp cầm càng cua ném cả con vào nồi. Diệp Mông xắn tay áo lên đi tới, ra vẻ tiếc rẻ nhìn vào nồi: "Tội nghiệp con cua quá."

Cô út không nhìn nổi bộ dạng vờ vịt như vậy của cô, trợn mắt nói, "Vậy lát nữa cháu đừng có ăn."

"Thế thì tội cháu quá." Diệp Mông cười đùa, "Nói thật, ở Bắc Kinh nhiều năm, cháu không muốn gì từ cô với mấy người bà nội, chỉ thèm mỗi cua cô nấu thôi."

Diệp Trúc đậy nắp nồi lại, trêu cô: "Không phải trước đó cháu còn bảo là ngày nào sếp cũng mời cháu ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị gạch ra khỏi danh sách hải sản rồi hả? Đừng nói đồ cô nấu có vị khác, từ nhỏ cháu đã lẻo mồm lẻo mép, không có nửa câu nói thật, tin cháu thì cô bị trúng tà."

Diệp Mông cười cười không nói, dân di cư đến Bắc Kinh mà, bao thăng trầm trong đó cô là người hiểu rõ nhất. Người nhà không ủng hộ cô đi xa, Diệp Mông cũng không muốn nói chuyện đó khiến bọn họ buồn, chỉ đặt hành tây lên thớt, đột nhiên đầu óc trống trơn, "Xắt thế nào đây?"

Diệp Trúc biết, tuy cô ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng nhất định không xuống bếp một lần, "Tùy cháu, xắt thành hạt lựu là được."

"Rầm ——" Diệp Mông không do dự đập dao xuống, lẩm bẩm, "Đây đúng là cách tốt để tiết kiệm."

"Đợi lát nữa bà nội đến," Diệp Trúc thành thạo xắt lát củ gừng rồi ném vào trong nồi, chậm rãi nhắc nhở, "Cháu đừng cãi nhau với bà, vất vả lắm mới về một chuyến, đừng để hàng xóm láng giềng cười nhạo. Điều kiện chàng trai này rất khá, bà nội cũng làm nhiều việc lắm... Tiểu Lưu ở cục dân chính nói chỉ cần cháu thích, tối nay sẽ tăng ca vì cháu."

Bà cụ không đếm xỉa tới việc cô có thích hay không đã đưa người về nhà.

"Cháu phải cám ơn anh ta rồi." Diệp Mông lơ đãng nhìn nồi, "cho thêm ít rau thơm vào ăn với cua đi. Tương ớt ở đâu ạ?"

Hễ Diệp Mông xuống bếp là lại xoay mòng mòng như con ruồi không đầu.

"Sau tay cháu." Diệp Trúc đẩy người vướng víu ra, hùng hổ nói, "Cua cua, suốt ngày chỉ biết có ăn cua, thông minh đều tập trung ở cua cả. Ra ngoài ra ngoài, đừng có đứng đây vướng tay vướng chân nữa."

***

Mưa đầu thu cứ thế rơi mà không báo trước.

Diệp Mông chán nản nằm trên bệ cửa sổ nhìn màn mưa giăng khắp trời, tựa như trông thấy tấm mạng nhện khổng lồ do mười triệu con nhện giăng tơ dệt thành, che trời che đất ôm lấy thành phố nặng nề, khiến người ta cảm thấy khó thở.

"Cô Diệp làm gì ở Bắc Kinh vậy?"

Diệp Mông ngoái đầu nhìn người đàn ông âm thầm xuất hiện sau lưng mình, âu phục được là thẳng thớm, trong cử chỉ hành động toát lên hơi thở đàn ông trưởng thành chững chạc, không quá đẹp trai nhưng trông đoan chính, không xoi mói được. Cũng coi như là người ưu tú trong trấn nhỏ này. Nhưng tuýp của cô lại không phải là người trưởng thành chững chạc.

[Hoàn] TÌNH NỒNG TRONG MẮT- Nhĩ Đông Thố TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ