Sau khi đám bạn của cô đã giải tán đi về thì cũng đã xế chiều . Cô ngồi thẫn thờ trên giường ngắm nhìn bầu trời , có chút gì đó gọi là cô đơn đi ha...( vài phút cho Tú tự kỉ nha ) .Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người thôi . Vẫn là cô và Ngọc Hân , đáng lí ra hôm nay sẽ tới phiên Thanh Vy ở đây với cô nhưng vì một số việc nên phải về nhà tối mới vào được, còn những nàng kia thì đòi đi siêu thị mua vài món ăn tẩm bổ cho cô . Lúc đầu các nàng có kêu Ngọc Hân đi chung nhưng nàng ấy lại lắc đầu và nói hơi mệt nên các nàng đành để Ngọc Hân ở lại với cô . Thật ra Ngọc Hân muốn có không gian yên tĩnh một chút và chờ đợi cô mở miệng nói chuyện với mình nên mới ở lại . Nhưng điều khiến nàng tức muốn hộc máu là cái đồ đầu gỗ đó như một cái bức tượng , chỉ biết ngồi im trên giường, mặt thì lại hướng ra phía ngoài ngắm cảnh...nói sao nàng không giận . Nhưng không sao , thời gian còn dài nàng thử ngồi đợi ở đây xem cô có dám mở miệng với mình không . Ngọc Hân khẽ mỉm cười , đưa tay chống cằm nhìn về phía cô đang thẫn thờ kia...
Cô chỉ giả bộ ngắm cảnh vậy thôi chứ thật ra đang suy nghĩ làm sao để bắt chuyện với Ngọc Hân đây và cô nên nói câu nào trước . Thật là áp bức cô a , cứ tưởng Ngọc Hân sẽ đi nhưng nàng ấy lại ở đây với cô . Đầu cô muốn bóc khói vậy đấy , cô cảm nhận được ánh mắt người đó nhìn chằm chằm mình . Chợt suy nghĩ lại nhớ đến vụ hôm đó và bắt đầu điều tra điều gì đã khiến Ngọc Hân giận cô . Nhưng ánh mắt của Ngọc Hân cứ nhìn cô quài làm cô không thể tập trung phân tâm được. Không được...phải bình tĩnh lại thôi .
Sau một hồi đấu tranh cô đã kết luận nhưng không biết là chắc hay không . Bởi vì dù sao tình cảm cô đối với các nàng rất khó nói . Ừm...nói chung là thích nhưng tại sao không phải một người mà lại năm người cơ chứ . Dù sao cô cũng từng hôn qua các nàng . Vậy không lẽ như cô nghĩ là Ngọc Hân cũng có tình cảm với mình nên suy ra lúc đó nàng ấy bắt gặp cô ôm Phụng nên mới ghen rồi tức giận bỏ đi...haizz thật là rối quá đi , chưa chắc gì Ngọc Hân đã thích cô , dù sao nàng ấy vừa là hoa khôi của trường, rồi còn nằm trong hội ngũ đại mỹ nhân nữa...aaa rất nhiều thứ khó nói ra nữa . Phải làm sao đây?? , thôi thì cô cứ nói thẳng ra đi chứ cứ để hai người từng thân thiết với nhau lại trở thành người xa lạ . Đắng đo thì cô quyết định nhìn thẳng về phía Ngọc Hân, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười nhìn nàng nói .
"Chị qua đây ngồi với em đi !"
Ngọc Hân bất ngờ khi cô xoay qua kêu mình ngồi gần cô , nàng có chút ấm lòng nhưng vẫn còn chút giận dỗi về dụ đó liền lạnh lùng nói .
"Qua làm chi ?"
Cô biết nàng ấy vẫn còn dỗi mình nên chỉ mỉm cười ôn nhu đưa tay vỗ vỗ lên phần giường còn trống . Nếu Ngọc Hân không chịu qua cô sẽ bất chấp lấy xe lăn đẩy lại gần kế bên nàng cô mới chịu .
"Em muốn nói chuyện với chị a"
Ngọc Hân dù có lạnh lùng cách mấy thì cũng sẽ tan chảy bởi sự ấm áp của cô . Nhưng vì mặt mũi nên nàng vẫn nhất quyết không lại ngồi kế cô , vẫn bộ mặt lạnh lùng , cao ngạo ngồi gần cửa . Trong lòng thì lại sớm nở hoa rồi..
![](https://img.wattpad.com/cover/244294022-288-k891419.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đào Hoa Tuổi 16 [BH][NP]
HumorThể loại: Bách hợp, học đường,np,ngọt,hài ( nhất công đa thụ ). Nhân vật chính: Nguyễn Thanh Tú - Cao Ngọc Mỹ, Trương Mỹ Linh , Trương Ngọc My , Trần Thanh Vy , Lâm Ngọc Hân . Tác giả: là tui nè hehe😂 . Số chương: đang suy...