Chương 50: Nhớ anh.....

1.7K 65 2
                                    

Tiêu Nhất Mặc hành động rất nhanh, sau Tết Nguyên Đán đã nói chuyện rất nhiều lần với Tiêu Ninh Đông. Ngay từ đầu, Tiêu Ninh Đông kiên quyết phản đối, ông rất yêu quý người con út này, tất nhiên là ông rất khắt khe trong việc chọn con dâu, ông rất tức giận với cuộc hôn nhân vội vàng qua loa của Tiêu Nhất Mặc.

Tuy nhiên, dù sao ông cũng già rồi, không có trái tim sắt đá của tuổi trẻ, không chịu được sự quấn quít của con trai út, cuối cùng cũng đồng ý.

Sự quyền thế của nhà họ Tiêu thực sự không cần người khác dệt hoa trên gấm, hiếm khi Tiêu Nhất Mặc thực sự thích một cô gái, ông lại cứ thích phá uyên ương chỉ sợ tình cảm cha con cũng sẽ phai nhạt dần.

Ngồi vào bàn làm việc, Tiêu Ninh Đông nhìn Ưng Tử đang đứng trước mặt mình, không hiểu sao trong lòng lại dâng trào cảm xúc.

Người phụ nữ trước mặt ông, mặc một chiếc váy chữ A dài tay có mũ trùm đầu màu hồng, bên ngoài một chiếc áo gió dài đến đầu gối cùng màu và đôi giày thể thao cùng màu, trông có vẻ mảnh khảnh và xinh đẹp. Tiêu Nhất Mặc từ lời thề son sắt chỉ cưới nhau 1 năm giờ xoay 180 độ trở thành muốn ở lâu dài bên nhau, sự chuyển biến này diễn ra chưa đầy một năm, điều đó khiến ông phải lau mắt nhìn người phụ nữ có vẻ rất ngoan ngoãn này.

"Bố," Tiêu Nhất Mặc không thể không nhắc ông, "Bố muốn nói gì thì nói đi, cô ất nhát gan."

Tiêu Ninh Đông cảm thấy vừa tức giận vừa thích thú.

Đây là đang ghét bỏ ông hù dọa con dâu à?

Nhưng sau khi tức giận, ông lại có chút hoảng hốt.

Con trai trước mặt thật giống chính mình.

Sau khi người vợ thứ nhất bạo bệnh qua đời, ông lấy vợ theo nguyện vọng của cha mẹ và cưới người vợ thứ 2. Hai người sống một cuộc sống buồn tẻ, sau khi sinh được một trai một gái, ông nhìn thấy Tôn Đàm trên TV, chợt hiểu ra ý nghĩa của hai chữ "tình yêu sét đánh".

Sau khi ly hôn với người vợ thứ hai, ông bắt đầu theo đuổi Tôn Đàm, dù hai người chênh lệch tuổi tác nhưng ông vẫn kiên trì và cuối cùng ôm được người đẹp, sau khi công khai trước mặt bố mẹ, ông cũng tỏ ra thận trọng và lo sợ Tôn Đàm sẽ bị bắt nạt.

Đáng tiếc là cuộc hôn nhân này đã tan thành mây khói.

Ông đã thực sự già, tự dưng lại nhớ tới chuyện cũ rích này làm gì.

Tiêu Ninh Đông lấy lại bình tĩnh, khẽ hừ một tiếng, "Còn nhớ lần trước các con đã nói gì ở đây với bố không? Cả hai đều khẳng định chắc chắn với bố rằng sau một năm hai người không ai nợ ai, cả hai sẽ ly hôn."

Sắc mặt của Ưng Tử có vài phần trắng bệch.

Cô nhớ rất rõ, lúc đó cô đã đặc biệt nói rằng cô sẽ không dây dưa với Tiêu Nhất Mặc, bây giờ đây có tính là cô thất hứa?

Bàn tay được nắm, một cảm giác ấm áp ập đến.

Tiêu Nhất Mặc bắt gặp ánh mắt sắc bén của bố, mỉm cười nói: "Bố, những gì cô ấy nói lúc đó là cô ấy sẽ không mặt dày bám lấy con, nhưng bây giờ con đổi ý quấn lấy cô ấy, chuyện này không sao chứ?"

Đối với mặt yêu thích của con trai, Tiêu Ninh Đông vẫn luôn có vẻ mặt nghiêm túc, lúc này cũng lộ ra vẻ bất lực: "Được rồi, hai con suy nghĩ kỹ là được. Tiểu Tử, con sắp tốt nghiệp rồi, về sau phải một lòng ở nhà, chăm sóc cho Nhất Mặc, chăm sóc gia đình nhỏ của mình, bình thường không có việc thì có thể học cách tham gia các giao tiếp cần thiết, thứ nhất là sẽ không nhàm chán, thứ hai là có thể tăng thêm kiến ​​thức. Bố sẽ giải thích cho Thục Di và bảo cô ấy sẽ đưa con theo."

Ưng Tử nhìn Tiêu Ninh Đông sững sờ, bàn tay của cô bị siết chặt, lúc này cô mới hoàn hồn, trả lời một cách ngoan ngoãn " Vâng ".

[EDIT] Chú Tiêu lúc nào cũng tức giậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ