Chương 5: Chuyện chỉ đơn giản là thế

681 15 0
                                    

Người dịch: Hàn Phi Vũ

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tô Vũ cau mày khó chịu. Cô đã nói là xin nghỉ phép rồi kia mà.

Cô chậm rãi bấm tắt, đi đến vườn hoa của bệnh viện rồi vứt chiếc điện thoại kia xuống dưới chân, lùi về sau mấy bước, dồn tất cả nước bọt đến đầu lưỡi, sau đó dốc hết sức lực phun ra.

Tốt lắm, nó đã dính cả đống nước bọt bầy nhầy rồi. Tô Vũ rất ghét chiếc điện thoại này, tiếng chuông của nó chính là cơn ác mộng của cô, nhưng tiếng chuông này lại đem đến nguồn thu nhập hậu hĩnh cho cô. Đêm ở Tokyo lấp lánh và thơ mộng, mỗi khi màn đêm buông xuống lại diễn ra đủ loại nghề nghiệp kỳ lạ, trong đó có một nghề bắt buộc phải liên lạc bằng điện thoại. Tô Vũ có một chiếc điện thoại di động kì quái, khi tiếng chuông của nó vừa vang lên, trong vòng nửa tiếng sẽ có một nhân viên chuyển phát nhanh xuất hiện và trao một chiếc hộp bằng giấy cho cô. Cô trang điểm xong xuôi sẽ mở chiếc hộp đó ra, mặc bộ quần áo bên trong chiếc hộp vào. Sau đó có một chiếc xe đứng đợi sẵn ở cửa nhà trọ chờ cô bước vào trong thùng giấy tinh xảo có thể chứa đủ cả một người.

Đêm khuya, thùng giấy ấy sẽ được vận chuyển đến câu lạc bộ nổi tiếng nhất Tokyo, hoặc tới nơi cao nhất nào đó hay khách sạn mấy sao kèm theo tiếng mở chai champagne cùng những lời đại loại như "Surprise": "Happy birthday to you" của người trong hộp giấy. Đồng thời chiếc thùng được mở ra, những người được chúc mừng sinh nhật sẽ gặp nữ thần mà mình mến mộ.

Nữ thần của họ có đủ thể loại, nào là "Marilyn Monroe": "Juliet": "Alice": "Angelina Jolie": "Avrile": "Cô bé lọ lem"... Họ thích ai thì người trong thùng giấy chính là người đó.

Khi Ngô Vũ Sâm và bộ phim "Xích Bích" giành thắng lợi lớn ở Tokyo, vai diễn Tiểu Kiều của Lâm Chí Linh nhanh chóng trở thành nữ thần trong lòng cánh đàn ông. Thể là người đẹp mặc đồ cổ trang, tóc dài ngang lưng xuất hiện rất nhiều lần trong hộp giấy.

Tô Vũ là một trong những người đóng vai Tiểu Kiều giống nhất. Khoảng thời gian này cô đóng vai Tiểu Kiều nhiều đến mức cực kỳ chuyên nghiệp, đám đàn ông rất thích hình tượng Tiểu Kiều của cô. Mặc dù cô không cao như Lâm Chí Linh nhưng thân hình của cô mượt mà quyến rũ, vóc người chuẩn kết hợp với đôi mắt to, dáng vẻ muốn nói lại thôi cùng với ánh mắt nhút nhát khiến ai ai cũng phải đổ rạp.

Thùng giấy vừa mở ra, mấy người đàn ông cẩn thận quan sát cô, hô to "Surprise, surprise". Dĩ nhiên những người đó có thể sờ vào thứ "surprise" này, may mắn vì đây là nữ thần trong lòng họ nên cử chỉ của mấy người đó rất dè dặt, sùng bái. Sau khi sờ soạng vài cái, họ sẽ nhét cho cô tiền boa hào phóng.

Cũng có nhiều gã muốn lên giường với cô, những lúc như thế Tô Vũ sẽ không bao giờ giãy dụa, bởi cô biết rõ mình càng giãy dụa thì đàn ông sẽ càng hưng phấn. Cô thường nép vào lòng họ, nũng nịu hỏi họ rằng "Anh có thể cho em bao nhiêu tiền?"

Thường thì những gã đàn ông kia sẽ chửi một câu "Ngu ngốc" bằng tiếng Nhật, sau đó mất sạch hứng thú, vội vàng đuổi cô đi. Bọn họ làm như cô vừa gây ra tội ác tày trời, thậm chí có người còn cầm ly champagne hất lên mặt cô, bởi vì cô đã làm vỡ nát hình tượng nữ thần trong lòng họ.

Đây đều là kinh nghiệm mà Tô Vũ tích lũy được trong mấy năm qua. Nếu như bà Tô Dĩnh còn sống trên đời, nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi đánh rơi kính mất thôi. Từ trước đến nay, bà luôn coi cô là bình hoa di động ngực to não phẳng, nhưng thật ra thì toàn là do cô cố ý lừa bà, làm sao có chuyện phụ nữ nhà họ Tô lại ngu ngốc kia chứ.

Không, không đúng! Trùng hợp thế nào, thật ra người phụ nữ họ Tô ngu ngốc nhất chính là bà Tô Dĩnh mới phải. Tô Vũ khẽ vỗ đầu ngăn mình đừng nhớ đến những thứ kia nữa, những thứ đó chỉ khiến tâm trạng cô xấu đi chứ không giúp ích gì được cho cuộc sống cả.

Không ngờ cô vừa về đến phòng trọ lại gặp chủ nhà. Đó là một bà lão nhỏ con và nhiều nếp nhăn, mang phong cách điển hình của Nhật Bản. Cho dù buổi tối ngồi chờ cô ở phòng khách, bà vẫn tô son lên môi, đã hơn sáu mươi tuổi mà cách nói chuyện như cô bé mới hơn hai mươi. Nhờ tính cách này của bà, bình thường Tô Vũ chỉ cần nhanh mồm nhanh miệng khen quần áo bà đẹp là có thể đánh lạc hướng.

Lần này, bà lão lại mở miệng trước: "Cô Tô, đừng khen kiểu tóc hay khen quần áo tôi đẹp nữa."

Tô Vũ nhún vai với bà, chậm rãi rút tờ chi phiếu trong giỏ xách ra chìa trước mặt bà lão. Khi nhìn thấy con dấu của ngân hàng nổi tiếng nhất thế giới, bà lão lập tức trở nên hớn hở, vui vẻ rời đi.

Phòng trọ của Tô Vũ ở tầng ba thuộc nhà trọ giá rẻ nhất Tokyo. Cầu thang làm từ các thanh sắt cứng hàn với nhau, bắt lên bức tường bên ngoài nhà trọ. Tô Vũ từng ngã hai lần trên chiếc cầu thang này, từ đó khi cô đi lên cầu thang sẽ toàn mang dép lê hoặc đi chân trần.

Thường vào đêm khuya, Tô Vũ sẽ vừa đi vừa đút tay vào trong túi xách của mình đi lên cầu thang, mỗi khi có khách trọ là đàn ông đi xuống, tay cô luôn nắm chặt bình xịt hơi cay bên trong túi xách. Con gái độc thân ở Tokyo đều chuẩn bị sẵn mấy bình xịt hơi cay như thế này cả. May mà đàn ông trọ ở đây đều làm những công việc rất hao tổn sức lực khiến họ mệt đến mức không thể thẳng lưng nổi chứ làm gì thừa sức để suy nghĩ đến phụ nữ. Lỡ như tình cờ gặp phải người nào còn sức thì họ cũng chỉ biết nhìn hau háu đôi chân cô, huýt sáo hai tiếng rõ vang rồi thôi. Leo hết ba tầng cầu thang, Tô Vũ ngắm tháp Tokyo đứng sừng sững trong bóng đêm theo thói quen, sau đó hít thật sâu, bước đi trên sàn gỗ ngoài hành lang. Cô cực sự sàn gỗ này, chỉ lo không cẩn thận bước hụt là lập tức ngã chết thẳng cẳng.

Trước kia, Tô Vũ sợ chết bởi vì cô có gương mặt xinh đẹp, còn bao nhiêu quần áo đẹp chuyển đến từ khắp nơi trên thế giới cô còn chưa kịp mặc. Cô nghĩ, nếu muốn chết thì cũng phải để cô mặc hết những cái quần cái áo khiến người ta thèm thuồng kia đã. Thật là... Tô Vũ nhếch môi, nở nụ cười nhạt, không biết có phải đang cười nhạo mình của trước đây hay không.

Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới  | LoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ