Trong lúc Dũng còn đang bần thần chưa biết phải làm gì thì Tuyết Trinh đã ra mở cổng. Người vừa mới nhấn chuông không ai khác hơn là Xuân Hà, một người bạn làm chung cơ quan và là bạn thân của nàng.
Xuân Hà năm nay đã 37 nhưng trông còn khá xuân sắc. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ và uốn từng lọn ôm trọn khuôn mặt tròn đầy. Chồng của Xuân Hà là một bác sĩ nổi tiếng. Họ có một cậu con trai năm nay mới 8 tuổi. Cuộc sống giàu sang và sung sướng luôn làm cho con người ta trẻ trung và tươi mát. Xuân Hà cũng vậy, ở bất cứ nơi đâu nàng cũng là tâm điểm của mọi sự chứ ý. Nếu như Tuyết Trinh trầm tính và ít nói bao nhiêu thì trái lại, Xuân Hà lại ồn ào và sôi nổi bấy nhiêu. Tính nàng trước nay vẫn thế. Mặc dù tính tình trái ngược nhau nhưng họ lại chơi với nhau rất thân, đi đâu cũng có nhau như hình với bóng vậy.
Thấy Xuân Hà đứng chờ mình mà mặt mày nhăn nhó như khăn ớt, Tuyết Trinh bật cười:
– Con quỉ, mày chờ tao có một chút mà làm gì mặt mày bí xị vậy ?
Xuân Hà nhăn mặt:
– Mày làm cái gì trong đó mà lâu dữ vậy, làm tao đừng chờ mỏi chân gần chết nè...
Rồi cô nhìn Tuyết Trinh, nheo mắt:
– Hay là mày giấu ông nào trong đó rồi giở trò mèo vờn chuột làm tao đợi chứ gì ! Nhìn cái mặt mày tao nghi lắm nha !!
Tuyết Trinh giật thót mình trước câu nói của bạn, chẳng lẽ khuôn mặt nàng có gì đó bất thường chăng ?! Hay là trên nét mặt nàng còn in dấu những niềm vui tột đỉnh của thú vui hoan lạc ? Không thể nào !!
Nghĩ vậy nên nàng vội xua tay:
– Con quỉ, chỉ nói bậy là giỏi ! Giờ có vô nhà không để tao mở cửa !?
Xuân Hà vội vã gạt chân chống chiếc SH màu trắng mới cáu đẩy vô nhà vừa cười cười:
– Tao nói chơi thôi làm gì mà mặt mày đỏ rần vậy ? Hay là có tịch rục rịch đó bà ?
– Làm gì có !
Tuyết Trinh nói lí nhí trong miệng rồi quay lưng đi thẳng vô nhà, theo sau là Xuân Hà với nụ cười nửa miệng.
Vô tới nhà, trong lúc Tuyết Trinh loay hoay bên chiếc tủ lạnh lấy nước mời khách thì Xuân Hà thản nhiên thả người ngồi xuống chiếc sofa đặt tại phòng khách. Cô tự nhiên như thể đây chính là nhà cô vậy. Khẽ vươn vai xua tan những mệt mỏi và ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế êm ái, cô nhìn Tuyết Trinh, hỏi:
– Con Linh nó làm tiệc tùng gì mà kêu tao với mày ghé vào buổi trưa vậy Trinh ? Sao nó không làm buổi tối cho mát mẻ, đi buổi trưa trời nắng tao ngán gần chết.
Tuyết Trinh cười nhẹ:
– Tao cũng đâu có biết, chắc có cái gì hay hay nó mới rủ mình đi trái giờ như thế mày ạ !
Nàng vừa nói vừa bưng ly cam vắt đặt trước mặt Xuân Hà rồi làm bộ đứng trang nghiêm, chắp tay trước ngực với giọng thành khẩn:
– Con mời bà uống nước rồi ngồi im cho con nhờ, bà cứ bô lô ba la cái mồm mãi...
Xuân Hà bật cười hăng hắc trước điệu bộ của Tuyết Trinh, cô vừa bưng ly nước lên nhấp nháp từng chút một, vừa trả đũa:
BẠN ĐANG ĐỌC
Vùng quê yên bình (26+)
Short StoryMột vùng quê yên bình với những con người chân chất thật thà và .... ở đó sẽ có những gì để chúng ta chờ đợi.^-^ (tôi không nói thì chắc các bạn cũng hiểu) hãy cùng đọc truyện và tận hưởng những điều tuyệt vời ấy nhé.Một bộ truyện với chủ đề Loli...