Seok Jin ở lại khách điếm lâu hơn dự kiến một ngày. Dù y đã uống thuốc mà Baek Hyun mang về từ y quán thế nhưng sự mệt mỏi trong người vẫn không dứt được. Vốn bản thân y cũng muốn dừng lại lâu thêm một chút, thế nhưng việc quân không thể chậm trễ, y đành phải cắn răng tiếp tục lên đường. Baek Hyun lo lắng muốn khuyên can người kia thế nhưng cũng chả có ích lợi gì, cuối cùng vẫn là nghe lời, nhanh chóng sắp xếp hành lý tiến về biên giới.
Hai người di chuyển càng ngày càng gần đến doanh trại, qua hai ngày cuối cùng cũng đến được trấn Bắc Lâm. Nơi đây dù được gọi là trấn thế nhưng dù sao vẫn là vùng nằm ở biên giới, hoang sơ cùng thưa thớt là điều hiển nhiên. Seok Jin nheo mắt nhìn mấy căn nhà ở hai bên lối đi đều là đìu hiu, cùng với không khí yên tĩnh tạo nên một quang cảnh ảm đạm vô cùng. Baek Hyun đi phía sau y, cũng không tránh khỏi cảm thán một tiếng:
- Nơi đây thật sự quá đỗi vắng vẻ, nhìn qua không giống như có người sinh sống.
Seok Jin thở dài một hơi, nhẹ giọng lên tiếng:
- Dù sao vẫn là nơi cận kề doanh trại như vậy, chiến sự liên miên nào có thể nói đến chuyện đông vui được. Sống ở nơi đây, còn giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi.
Seok Jin đưa mắt liền thấy một đứa nhỏ ngồi co ro ở góc tường, trước mặt là một cái gỗ, trái phải đều là mẻ đến đựng nước cũng không được. Y tiến đến phía tiểu hài tử kia, đứa nhỏ thấy có người lại gần liền quỳ xuống cúi đầu, cũng chẳng nói được gì chỉ biết liên tục dập đầu. Seok Jin nhìn không nổi người khác quỳ dưới chân mình, liền đỡ đứa nhỏ kia ngòi thẳng người dậy, phát hiện đứa nhỏ kia cư nhiên gầy yếu đến hai má đều hốc hác. Ánh mắt vốn phải trong sáng giờ cũng đã tối tăm như bị phủ lên một lớp đêm đen. Seok Jin chậc lưỡi, dùng ống tay áo lau bớt bụi bẩn trên mặt đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu hài tử, cha mẹ của ngươi đâu mà lại ngồi đây thế này?
Đứa nhỏ lắc đầu, ngón tay nhỏ di trên nền đất viết viết. Tuy chữ viết hơi khó nhìn, Seok Jin vẫn có thể dễ dàng nhận ra được hai chứ mà đứa nhỏ vạch ra.
" Chết rồi".
Y thấy trong lòng mình nghèn nghẹn, nuốt nước bọt để xua đi cảm giác cổ họng khô khốc. Seok Jin lấy từ trong người chiếc bánh vẫn còn được bọc trong giấy gói rồi đưa cho đứa nhỏ. Tiểu hài tử nhận lấy miếng bánh chỉ cúi đầu một cái coi như cảm ơn, sau đó liền bóc chiếc bánh ra ăn ngấu nghiến. Seok Jin cười chua xót nhìn nó, nhẹ giọng nói:
- Ăn từ từ thôi, không có ai giành mất của ngươi đâu.
Tiểu hài tử ngước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt nó, sau đó từ trong người lấy ra một viên kẹo nhỏ giơ đến trước mặt y. Seok Jin không hiểu ý nó, ngập ngừng hỏi:
- Là cho ta sao?
Đứa nhỏ thấy y chậm chạp liền túm lấy tay y, sau đó liền bỏ viên kẹo vào vào lòng bàn tay y. Seok Jin dở khóc dở cười nói cảm ơn, sau đó để lại cho đứa nhỏ một ít bánh nếp. Y đến đây là để làm việc quân, không tiện đem theo đứa nhỏ này đến doanh trại, chỉ biết để lại cho nó chút đồ ăn coi như giúp đỡ nó cầm cự qua mấy ngày. Đứa nhỏ cũng không kì kèo gì nhiều ở y, lại lấy từ trong người ra một vài viên kẹo nữa rồi đưa đến trước mặt Seok Jin. Y không nén được nụ cười, xoa đầu đứa nhỏ nhẹ giọng nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
[ NamJin ] Độc sủng nam hậu
FanfictionNam hậu của ta, Seok Jin của ta, thê tử của ta...