Nam Joon chăm chú quan sát khuôn mặt của y, lần lượt đánh giá ngũ quan thật tỉ mỉ. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt tròn to, đồng tử tỏa ra ánh sáng rạng rỡ đến kì lạ. Đặc biệt nhất chính là cánh môi hồng nhuận đầy đặn mà mỗi khi nói chuyện sẽ đều khẽ khàng khép mở đầy câu dẫn.Trước đây, không phải vì hắn có ác ý với Seok Jin mà bắt nạt y, tất cả chỉ do một lần nhìn thấy y ngồi thẫn thờ ở ngự hoa viên, khe khẽ hát vài lời ca nào đó không rõ tên. Chính khoảnh khắc ấy, hắn đã nghĩ sẽ là một hình ảnh không thể quên trong trí nhớ của hắn, từ hôm ấy, hắn luôn muốn nhìn thấy khuôn miệng kia nói chuyện. Nhưng Seok Jin y lúc nhỏ không phải là một đứa trẻ hoạt ngôn, trong những lần vào cung ít ỏi cùng phụ thân, y đều trốn vào một góc của Bảo Thư Các đọc sách. Chính vì lẽ đó, Nam Joon có muốn nói chuyện với y đều rất khó. Hắn vô phương, liền kiếm cớ bắt nạt y để bắt y nói chuyện với mình, dù hầu hết những lời y nói với hắn quá nửa đều là muốn hắn dừng lại trò đùa của mình. Nam Joon rất thích nhìn ngắm khuôn mặt của y, không phải vì khuôn mặt y xinh đẹp, mà vì từng đường nét trên khuôn mặt của Seok Jin đều mang lại cho Nam Joon một cảm giác bình yên, giống như điều quý giá nhất của hắn vẫn tồn tại. Một ý cười thoáng qua trên khóe miệng của hắn, ánh mắt vẫn thủy chung đặt lên khuôn mặt kia.
- Ta cùng với thái hậu nói rất nhiều chuyện.- Seok Jin thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở lời. Nam Joon cũng ăn ý phối hợp, đặt tách trà trên tay xuống hỏi lại y:
- Hai người nói chuyện gì có thể kể ta nghe hay không?
- Thái hậu nói rằng, ta không được vì ngươi mà động tâm. Ngươi xem, có phải kì cục hay không?
- Cũng không thể trách người, Jeon hoàng hậu cũng vì yêu tiên đế mà bỏ mạng. Thái hậu có sự bài xích trong tình cảm giữa quân hậu với hoàng đế cũng là dễ hiểu.
- Ta đều hiểu. Đối với người, ta vẫn luôn một lòng muốn phò tá, dù trong địa vị tướng quân hay quân hậu đi chăng nữa. Ngươi hiểu ta muốn nói gì đúng không, thái tử?Nam Joon mỉm cười nhìn y, vỗ nhẹ lên mu bàn tay y nói:
- Ta hiểu, rất hiểu ý của ngươi. Ta biết ơn ngươi rất nhiều, đáng lẽ ngươi sẽ trở thành tướng quân tương lai, nhưng lại vì ta mà tiến cung. Ta nợ ngươi một cơ hội.
- Tướng quân thì sao? Quân hậu thì sao? Cũng đều là vì sự nghiệp đại quốc, ta đều không hối hận.Seok Jin thẳng thắn đáp lại, rồi như có điều ẩn giấu, lại cười mỉm nói:
- Chỉ là ta muốn ngươi hãy thành thật với ta, đừng gượng ép bản thân bất cứ điều gì. Nếu ngươi yêu người khác thì hãy nói cho ta biết, đừng giấu ta. Ta chỉ mong như vậy thôi.
- Sẽ nói cho ngươi biết, giờ thì đừng mang giọng oán phụ kia ra nói chuyện với ta nữa được không? Ta nghe không có nổi.Seok Jin khôi phục ý cười trên khuôn miệng, đánh nhẹ một cái vào vai hắn nói:
- Cái gì giọng oán phụ? Ngươi xem ta là cái dạng gì vậy? Nam tử như ta lại có thể dùng giọng đó nói chuyện với ngươi sao? Mắc cười!
- Nhưng ngươi là thê tử của ta.Nam Joon nhìn thẳng mắt y mà nói. Tuy rằng hai người bọn hắn mới gặp lại nhau không lâu, nhưng Nam Joon rất coi trọng y. Hắn muốn y cũng dành cho mình tình cảm như vậy, chứ đừng lạnh lùng xa cách với hắn. Seok Jin nghe hắn nói như vậy liền mỉm cười đáp lại:
- Ta biết ta là thê tử của người, và người là phu quân của ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ NamJin ] Độc sủng nam hậu
FanfictionNam hậu của ta, Seok Jin của ta, thê tử của ta...