Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy gương mặt của cậu Tuấn xuất hiện ngay trước mắt tôi. Đó là anh, hay một người giống anh y đúc?
Tôi đứng trên ban công nhà anh Khải, anh ta đứng từ bên kia đường nhìn lên. Hai mắt cứ nhìn nhau chằm chằm. Chuyện này thật điên rồ. Tôi chạy vào nhà, vội vã đến nỗi suýt đá vào người Gừng làm chú mèo ré lên một tiếng. Tôi chạy sang phòng Khải, sốt sắng:
"Anh Khải, anh Khải, tôi nghĩ là tôi vừa nhìn thấy ai đó rất giống cậu Tuấn... nghe có vẻ hoang đường... nhưng thật sự là vậy, anh ta còn đứng ngay trước nhà anh kia kìa!"
Trái với suy nghĩ của tôi, Khải điềm tĩnh hơn tôi tưởng nhiều, anh dửng dưng, tiếp tục làm công việc vẽ vời, thiết kế dở dang.
"Vậy ư?"
"Thật! Thật sự rất giống, tôi đã giật mình luôn đấy! Kiểu như chính là anh ấy, chỉ hơi khác một chút. Đúng có khác, nhưng cực ít, còn lại giống lắm. Giống phát sợ!"
Tôi không hiểu vì sao Khải lại bình tĩnh như thế. Anh vẫn cứ thản nhiên, thậm chí khoé miệng còn cười cười. Ý anh là sao?
"Thật sự có người thứ hai giống như vậy sao? Tôi không biết nữa, cái này tuỳ mắt nhìn của Hiểu Phương thôi."
"Giống thật mà... Hôm nay là cái ngày gì thế không biết... Sáng tôi đã bị người ta làm phiền đinh tai nhức óc, sang đây trốn lại gặp chuyện không đây gì nữa... Ôi, tôi đi đây, anh Khải, tôi đi đây..."
Tôi day trán, cọ mắt để bình tâm lại. Cầm túi lên, chuẩn bị xuống nhà để ra ngoài. Sáng nay, tôi đã bị tên điên kia làm phiền, hắn quanh quẩn khu ngõ nhà tôi, làm ầm ĩ đến đau cả đầu. Tôi không thể cứ ở nhà như vậy, hay trốn sang nhà Ngọc Hà thì càng không, trốn lên trường không được, lang thang ngoài đường cũng không xong. Tôi không hiểu sao hắn có thể tìm tôi mọi ngóc ngách của Hà Nội. Có một nơi duy nhất tôi chưa từng kể nên hắn không biết, đó là nhà anh Khải. Do vậy, tôi mới trốn sang đây chơi, nhưng tiếp tục gặp chuyện không đâu từ trên trời xuống.
Hắn - Hoàng Nam, người yêu cũ của tôi. Tuy hắn là anh họ của Ngọc Hà, nhưng thật sự mà nói, hắn không phải là người quá tốt đẹp gì. Tính cách gọi là tạm, hơi gia trưởng, khó kiềm chế và dễ nổi nóng, nổi nóng này không phải chỉ là khó tính, dễ cáu. Mà là anh ta khá là... hay sử dụng lực. Hẹn hò gần một năm, có những lần cãi nhau, anh ta đã chỉ tay vào mặt tôi, rồi tiện tặng cho cái tát. Có lúc mạnh, có lúc nhẹ. Tôi tức cái tính đấy của hắn lắm, nhưng ngồi uống nước chè buôn chuyện, mấy bà cô lại nói: yêu nhau mấy cũng có lúc cãi vã, đánh nhau, sau sẽ lại yêu thương nhau nên đó là bình thường, nhà nào chả thế. Vậy là bao nhiêu lần bị "tiện tay" tát cho, không hiểu thế nào tôi đều bỏ qua, cũng chẳng kể ai. Ngoài cái tính đó, nhìn chung, Nam có vẻ thích tôi thật lòng, đánh xong thì cũng ngon ngọt "vừa đấm vừa xoa" ngay lập tức, hứa hẹn dứt hẳn tật xấu. Vậy nên tôi tạm chấp nhận, tạm bỏ qua cái tính xấu này.
Nhưng đó là chuyện quá khứ. Có lần, anh Văn Khuê biết chuyện, do Hạnh Vân mách lẻo khi nó thấy mặt tôi sưng húp, anh đã ngay lập tức viết thư "răn đe" gửi cho tôi. Đọc rồi tôi thấy anh nói phải, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đánh tôi, vậy mà mới yêu đương hắn đã đánh người ta. Không biết sau cưới về, cãi nhau mấy câu có khi nó cầm dao đâm cho nhát. Chia tay sớm là phải!
BẠN ĐANG ĐỌC
(đang sửa) ngày thống nhất ; j
Historical Fiction"𝘼𝙡𝙡 𝙛𝙤𝙧 𝙩𝙝𝙚 𝙛𝙧𝙤𝙣𝙩 𝙡𝙞𝙣𝙚, 𝙖𝙡𝙡 𝙛𝙤𝙧 𝙫𝙞𝙘𝙩𝙤𝙧𝙮." - tất cả cho chiến tuyến, tất cả để chiến thắng. Từ khi cậu Tuấn trở lại, Hiểu Phương đã có mục đích sống, một lý do tiếp tục tồn tại. Như lời Văn Khuê nói, đất nước thống nh...