Phần II _ 1. Giàn hoa giấy

331 36 9
                                    

Màu nắng hay là màu mắt em?
Mùa thu đưa tay cho tay mềm
Chiều in nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mưa bay lên
Lùa nắng cho buồn vào mắt em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng đi vào trong mắt em...


.

.





Cánh đồng cỏ non dài bất tận, bạt ngàn. Trên đầu là trời trong vắt không có lấy một đám mây. Mặt trời gay gắt, chiếu xuống tia nắng bỏng rát tay. Xung quanh đồng không mông quạnh, không có lấy một bóng người.

Đây là đâu?

Ánh nắng mặt trời gắt đến nỗi khiến anh bất giác nheo mắt. Trước mắt anh là một nơi nào đó, có lẽ là lạ, hoặc nhìn cũng có chút quen. Dù chẳng rõ đây là đâu, anh vẫn đi, vẫn bước, vẫn tiến về một hướng vô định nào đó mà anh không hay. Mùi nhựa và tiếng cỏ lao xao dưới chân thoáng qua đâu đây.

Anh đi, đi mải miết không ngừng nghỉ. Mồ hôi chảy thành dòng, nắng đến rát cả mái đầu. Chỉ cho đến khi có tiếng người gọi, anh mới dừng việc lao mình về phía nơi vô định.

"Cậu Tuấn!"

Anh quay đằng sau, nhìn về đằng ấy. Lại là em, hai người lại gặp nhau.

Vẫn cô gái ấy. Đôi mắt tròn thơ ngây, trong veo. Nụ cười rạng rỡ tựa ban mai. Tóc ngả nâu nhẹ, được thắt gọn gàng.

Gương mặt yêu kiều, giọng nói thanh thoát, nét mặt thoáng cười hạnh phúc. Những đường nét trên gương mặt em hiện lên nhạt nhòa dưới cái nắng giữa hè. Hoặc do anh nheo mắt vì nắng nên trông thấy như vậy, hoặc anh sắp quên mất gương mặt ấy rồi. Mái tóc hương hoa nhài nhè nhẹ, xen lẫn chút mùi nắng cháy. Mùi hương quen thuộc đó phất phảng ngay bên mũi anh.

Cô gái ấy là nỗi đau đớn anh luôn giấu trong tim. Đã một lần nữa ghé thăm để giày xéo lên trái tim này.

Hiểu Phương vẫn đứng tại chỗ. Cô vẫy gọi anh thêm một lần nữa:

"Cậu Tuấn, mình đi thôi. Anh mau lên chứ!"

Anh đứng im, lần này anh không đi theo. Cô đã giết chết trái tim anh không biết bao nhiêu lần, anh không muốn tiếp tục đau đớn như thế.

Cô gái ấy không có dao trên tay hay là súng, càng không phải quái vật ăn thịt người. Cô chẳng có gì gọi là nguy hiểm cả. Nhưng bằng sự xuất hiện của mình, cô vẫn giết được anh, giết chết trái tim ngờ nghệch, giết chết tâm hồn khờ dại của anh. Giết chết chúng, cả trăm, cả ngàn lần.

Bên tai vẫn nghe tiếng ve, tiếng ếch nhái, tiếng dế kêu hỗn tạp. Mũi vẫn ngửi thấy mùi nhựa cỏ, mùn đất. Thoang thoáng đâu đó vẫn có giọng nói của Hiểu Phương, một câu nói xa lạ nhưng anh đã nghe thấy chúng cả trăm lần trong mơ...

"... Chúng mình đừng bao giờ rời xa nhau nữa được không..."

Bỗng anh giật mình, thấy chân mình như vừa hụt vào hố sâu.

Anh đột ngột mở mắt, thức giấc.

Đồng hồ chỉ điểm ba giờ rưỡi sáng, sang ngày mới rồi. 3 giờ 34 phút, ngày 14 tháng 12 năm 1966.

(đang sửa) ngày thống nhất ; jNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ