24. Giả vờ không biết là tốt lắm sao?!

239 45 0
                                    

Sáng hôm sau, Trương Gia Nguyên thức giấc, mở to hai con mắt vừa mới lim dim ra rồi mới hốt hoảng đứng dậy trong sợ hãi. Bóng người nằm bên cạnh cậu giờ đã không trông thấy, không lẽ nào lại có chuyện đó được...

Lâm Ca? Ảnh đi đâu rồi?

Cậu chạy xuống nhà bếp thấy Nguỵ Tỷ đứng quay lưng nấu canh, khói bốc lên nghi ngút, trái ngược với tâm trạng lo lắng bồn chồn của cậu.

Tỷ Tỷ! Chị thấy Lâm Ca đi đâu không? - Cậu sốt sắng hỏi cô.

À... Ảnh vừa đi chợ với mẹ. - Cô thong dong tắt bếp nói. - Bây giờ còn chưa về đâu.

Vậy à? - Trương Gia Nguyên hỏi lại.

Mày lo cho ảnh hả Nguyên Nhi? Ha ha ha... - Nguỵ Tỷ cười giòn tan. - Chị không biết phải nói sao với mày, chứ thực ra, chị thấy là... Hmm... Lâm Ca hình như không thích mày lắm, đúng không?

Câu nói của chị gái đánh thức mộng tưởng của cậu, giống như tiếng sét đánh phá tan tất cả mọi thứ. Trương Gia Nguyên tức khắc đơ người, đầu ngẩng cao lên nhìn cô, biểu cảm trên mặt phong phú đến mức ngơ ngác.

Mày bị ép hả? Hay là Lâm Ca thế? - Cô nghiêm túc hỏi chuyện.

... Anh ấy bảo là anh ấy bị ép. - Cậu ấp úng.

Và mày giúp anh ấy bằng cách này hả? - Trương Gia Nguỵ hiểu chuyện hỏi cậu tiếp.

Vâng...

Nguyên Nhi, chị biết mày thích anh ấy. Nhưng anh ấy không thích mày... Mày giúp anh ấy như thế này chẳng khác gì bắt ép anh ấy đâu. Mày hiểu ý chị mà không? - Cô nhăn mặt mày nói.

Vâng... - Cậu nhất thời im bặt.

Chị biết là theo đuổi một người con trai  đã "thẳng" rồi thì đối với mày là khó, nhưng nếu mày thấy mệt thì có thể cho bản thân một khoảng riêng tư một chút. Giống như để coi trọng anh ấy, mày hiểu không? Chị không bắt ép mày phải từ bỏ đâu, chị cũng thương mày lắm...

Trương Gia Nguyên ngẫm nghĩ từng lời chị gái nói, ngón tay giật giật một lúc mới thả lỏng. Cậu trả lời cô.

Em không mệt đâu chị à...

Sao cơ? - Cô ngạc nhiên nhìn cậu.

Em thấy, chí ít ra được lại gần anh ấy, tiếp xúc với anh ấy, được bên cạnh nói chuyện và làm việc cùng anh ấy... Một chút hi vọng nhỏ nhoi của em cũng có thể coi là đủ. - Cậu chỉ nhìn cô rồi cười gượng, bàn tay vô thức giơ lên gãi gãi đầu. - Từ khi sinh ra đến giờ em học cách trưởng thành khiêm tốn là nhờ có anh ấy thay đổi con người em. Chỉ là trùng hợp, người em thích là anh ấy thôi.

Trương Gia Nguỵ nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm. Cô đi đến, đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên vai cậu.

Cố lên nhé! Chị chỉ có thể cổ vũ mày thôi đó!

Dạ...

Có em dâu như Lâm Ca là một điều tốt đẹp đó Nguyên Nhi~ - Cô mỉm cười tinh nghịch trêu cậu em trai mình.

[💞Fanfic (Phong Cảnh Nguyên Lâm) CRUSH ON YOU💞]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ