thời gian thấm thoát trôi qua, đã đến lúc cậu phải quyết định nguyện vọng của mình thi đại học hay không, trên lớp các bạn học đã bắt đầu suy nghĩ đắn đo, các quyển sách giới thiệu hay bài tập đều chồng thành đống
cậu cùng kim thạc trân hay phác trí mân đều rất lo lắng, trí mân thì định đi làm báo chí, muốn làm kí giả phóng viên còn thạc trân thì học kinh doanh để quản lí nhà hàng làm đầu bếp, chỉ mỗi cậu là chưa biết làm gì cả, cậu có nói với hắn rằng cậu chưa thể nghĩ ra cậu muốn làm gì, nhưng hắn chỉ xoa đầu cậu
"em cứ suy nghĩ, vì chỉ cần em thích anh sẽ ủng hộ hết mình"
cậu cũng đã xem thử rất nhiều lời mời giới thiệu của các trường đại học, nhưng vẫn cảm thấy thật chán nản, cậu đâu có thích mấy cái kinh tế kinh doanh gì đó đâu..
hai anh lớn kia cũng lo cho cậu
"mày nghĩ kĩ xem có gì thì tính, chứ bây giờ ép mày chọn cũng không ra nổi cái gì"
chiều hôm đấy cậu đi trên đường phố, tính mua một chút kem về với cả mua mấy cái áo phông
thành phố tấp nập người ra kẻ vào, ai cũng đang làm công việc thường thấy của mình, cậu nhìn thấy những cửa hàng thiết kế nghệ thuật vẽ tranh khiến cậu chú ý không ngừng, cách người ta vẽ tranh, thiết kế ra những sản phẩm đẹp mắt thu hút cậu rất nhiều, đôi mắt tròn xoe nhìn cho đến khi cái vỗ vai của nam tuấn khiến cậu bừng tỉnh
"nhóc, em thẫn thờ giữa đường làm gì thế" anh định mua chút đồ liền nhận ra em bé nhà hanh
"à anh nam tuấn, em định mua áo phông với kem"
"vậy đi với anh đi, anh cũng định vào mua đồ đấy"
"thế cũng được ạ"
hai người đi vào khu trung tâm mua sắm, rẽ vào cửa hàng quần áo thái hanh mua đống đồ kia cho mình, cậu rất thích chất vải mát mẻ ở đây
"ồ, nhóc cũng biết lựa hàng thế, cái hàng này thằng hanh nó khách quen luôn ý"
"anh ấy dẫn em vô đây rồi mà, mua một đống đồ cơ"
anh cười ha hả, tay cũng nhanh nhẹn chọn mấy cái áo phông mặc mùa hè, chắc anh phải giảm độ phá hoại của mình lại thôi, lâu lâu lại làm rách áo
cậu để ý có chiếc áo phông rất dễ thương, màu tím pastel và có thể đặt thêu tên theo yêu cầu
cậu phấn khích đem nó đi thanh toán, trước đó nhờ nhân viên thêu tên hai người lênđi về đến nhà, hắn đã ngồi ở ghế sofa xem tivi
"ủa, sao nay anh về sớm thế, mới năm rưỡi chiều mà"
"hôm nay anh được nghỉ sớm đó, bác sĩ khác đã thay anh làm hôm nay"
"em có món quà vô cùng đặc biệt dành cho anh đó nha" cậu dơ mấy túi đồ
"em mua gì thế? quà cho anh sao" hắn cười
"thu cái bộ mặt đắc ý của anh vào đi, để em mở ra cho mà xem" cậu trêu chọc hắn
mở ra là hai chiếc áo phông vừa nãy, còn thêu tên hai người
"sao cỡ của anh lại thêu tên em thế" hắn bật cười, rõ ràng đã biết rằng cậu làm thế để đánh dấu nhưng vẫn muốn nghe cậu nói
BẠN ĐANG ĐỌC
bác sĩ kim, yêu em đi!
Romancebác sĩ kim-24 tuổi điền chính quốc-18 tuổi sau một lần được mẹ kim nhìn qua bức ảnh, bà đã rất ưng cậu và nhà điền đưa cậu đi như tống một món đồ vô dụng thế nhưng bác sĩ kim rất giàu, rất đẹp trai. vui lòng không chuyển ver và đăng tải truyện đi bấ...