từ khi xác định yêu nhau, bác sĩ kim lại trở về bình thường, như một món đồ quý mà không ai làm chảy được, kể cả cậu bé- điền chính quốc- người yêu chính thức cũng phải ngậm ngùi chào thua
"thưa bác sĩ, đây là hồ sơ ngày hôm nay ạ"
cô y tá cúi chào hắn đi vào đưa tài liệu mà muốn chạy quá, mặt hắn lạnh lùng vô cùng
"cảm ơn cô" hắn nhẹ giọng nói, bàn tay thon dài thoăn thoắt tiếp nhận hồ sơ để xem xét
hắn rất ít khi nói khi làm việc, bởi vì hắn không muốn để xảy ra sai sót gì cả nhưng có vẻ chẳng yên lặng được bao lâu thì hiệu tích đã tới
"ha lâuuuuuuu" anh vui vẻ, tay giơ túi đựng hai cốc cà phê nóng hổi
"đã lâu không gặp" hắn nói
"ầy, cậu chẳng thay đổi gì cả, cái bộ dáng băng lãnh như thế để cho ai xem, anh mấy lần còn bị doạ chết"
"thế mà nhiều trai nhiều gái vẫn theo em đến chết đi được" hắn xỉa lại
"được rồi, cậu là nhất, anh cãi không lại cậu" anh một tay moi cốc cà phê một miệng bắt đầu lải nhải
"thế vụ đấy ổn rồi à" anh hỏi
"cũng gọi là ổn, nói chung chính quốc sẽ trong vòng kiểm soát của em, tránh bà nội sẽ cản trở"
"chú cũng thực xui đi, tháng này chả xui từ ngày này qua ngày khác, vật vã luôn"
hắn bỏ chồng hồ sơ sang bên, lia mắt sang chiếc cửa sổ
"thì, coi như là để đổi lấy chính quốc bên mình thôi"
"lại còn làm bộ làm tịch, cậu thì tình cảm quá, biết anh khổ thế nào không?"
"sao mà khổ?" hắn buồn cười, hoa hướng dương của bệnh viện cũng biết buồn cơ đấy
"biết phác trí mân không?"
hiệu tích thừa biết hắn sẽ nói có nhưng vẫn hỏi
"là bạn của quốc, sao không biết được"
"hôm trước, anh đã làm một việc có lỗi vô cùng"
"sao thế? anh đánh người ta à?"
"sao cậu bạo lực thế, nghĩ theo chiều hướng khác thì mắt cậu dưới gáy chắc mà độc mồm như vậy"
"thế rốt cuộc là gì, anh ăn con nhà người ta à?" hắn buột miệng hỏi
hiệu tích câm nín không biết nói gì, cốc cà phê vơi đi một nửa
"thì.. như vậy.. đó"
hắn nhàn nhạt
"thế là muốn đầu thú, để em gọi cảnh sát tố cáo anh, con nhà người ta chưa thành niên, anh chết là cái chắc"
"xin đừng mà, anh cũng muốn đền bù lắm, nhưng mỗi lần anh năn nỉ là em ấy lại khóc, anh không đành lòng thấy thế"
"lúc nào mà anh ăn cậu ấy?"
"thì... hôm đó bố anh rủ anh sang nhà bạn bố chơi, thì cũng biết gì đâu thấy bố bảo sang thì sang, bên kia gặp ba con phác, lúc đó hai bố nốc anh uống đến nửa tỉnh nửa mơ mà sáng mai anh phải trực nên đi về, em phác dùng xe điện chở anh về nhà, anh....lỡ...sáng hôm sau dậy thì thấy em ấy khóc nhiều lắm, còn bị ăn phát tát đau tê tái mặt mày"
BẠN ĐANG ĐỌC
bác sĩ kim, yêu em đi!
Romancebác sĩ kim-24 tuổi điền chính quốc-18 tuổi sau một lần được mẹ kim nhìn qua bức ảnh, bà đã rất ưng cậu và nhà điền đưa cậu đi như tống một món đồ vô dụng thế nhưng bác sĩ kim rất giàu, rất đẹp trai. vui lòng không chuyển ver và đăng tải truyện đi bấ...