bữa ăn trưa vui vẻ kết thúc cũng là lúc mà cậu vô cùng vô cùng tiếc nuối phải chia xa người yêu quay về bộn bề công việc
"ngoan nào, đi học tăng tiết đi, bé ngoan không được nghỉ"
"không làm bé ngoan nữa, bé hư cơ"
"ơ hay, chiều quá sinh hư phải không, đi học ngay cho anh, em sắp tới phải kiểm tra môn toán đấy, em học không chắc môn toán còn gì"
"nhưng mà .." cậu cắn môi
"về sẽ mua trà sữa cho em, coi như là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn nhé" hắn hôn nhẹ lên má cậu
"đi vào thôi, anh đi đây"
hắn nhìn cậu đỏ mặt chạy vào khẽ cười
"đúng thật là dễ thương quá"
lái xe trở lại bệnh viện, hắn gặp một cậu nhóc bé tuổi khá là quen
"chú đẹp trai, là chú đúng không?"
"ồ là con sao?" hắn nhớ lại cậu bé này là con trai của thư hân
"sao lại ở đây chơi một mình thế?"
"mẹ con đang lấy xe chở con về, mẹ con bảo đứng đây vì chỗ để xe rất đông ạ"
"à thế chú đứng cùng con nhé"
thật là sơ xuất, sao lại để thằng bé nhỏ như này đứng một mình chứ, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì trách ai đây
"tuấn khải, mẹ đây, chờ lâu không?"
"mẹ mẹ, mẹ ơi chú đẹp trai chờ, cùng con chơi tù xì cơ"
cậu bé thoắt cái đã nhào vào lòng cô miệng không ngớt khoe mẹ
"cảm ơn.. thái hanh.." cô ta ngước lên đã thấy người trước mắt mình là ai
"ừm, chào chị, lần sau đừng để thằng bé đứng một mình như thế, lỡ có chuyện gì xảy ra thì biết tính như nào?"
"chị.. cảm ơn em.."
"không có gì, chào chị"
hắn khách sáo nói câu chào rồi mau chóng lôi điện thoại ra, chờ tin nhắn của ai đó
bên ngoài này thư hân đứng nghệch ra một hồi, từ bao giờ quan hệ của cô và hắn đã xa lạ như này..
"mẹ ơi, mẹ nhìn chú ạ"
cô nhìn đứa con trai nhỏ: "ừ, mẹ nhìn chú đó"
"mẹ ơi chú đẹp đẹp, chú có đến chơi với mẹ và con không?"
"hôm nào mẹ sẽ bảo chú chơi với con nhé, ngoan ngoãn đội mũ lên nào"
"dạ"
cô biết rằng chính hắn đã nói lên lời cự tuyệt với cô cớ sao cô lại vẫn ôm tình cảm với hắn, hận không thể nói là mình lại thua một thằng nhóc chưa tốt nghiệp cấp ba
về đến nhà, cô thấy có người đàn bà ăn mặc rất lịch sự sang trọng trước căn hộ của cô
"xin hỏi bác muốn tìm ai ạ"
"cháu là thư hân sao? xinh quá nhìn không ra là cháu đã là mẹ một con đấy"
"ta là bà của kim thái hanh, dương lan"
BẠN ĐANG ĐỌC
bác sĩ kim, yêu em đi!
Romancebác sĩ kim-24 tuổi điền chính quốc-18 tuổi sau một lần được mẹ kim nhìn qua bức ảnh, bà đã rất ưng cậu và nhà điền đưa cậu đi như tống một món đồ vô dụng thế nhưng bác sĩ kim rất giàu, rất đẹp trai. vui lòng không chuyển ver và đăng tải truyện đi bấ...