10. có cảm thấy lạc lõng không

20.1K 1.4K 378
                                    

hôm nay là cuối tuần, cậu và thái hanh đã như dự định, sẽ đi thăm mộ mẹ vào ngày giỗ mẹ cậu

mẹ cậu đẹp lắm, thời là con gái không biết bao nhiêu người đàn ông phải mê mẩn trước nhan sắc mặn mà của mẹ cậu, đương nhiên là không ai lọt vào mắt xanh của bà trừ cha cậu

bà cũng nhất quyết chung tình, từ đó biết cách làm điệu, biết cách làm quen với người khác giới, mặc cho bạn bè ngăn cản người con gái xinh đẹp quen với một tên đào hoa.

sau đó, cuộc hôn nhân hợp đồng giữa hai nhà diễn ra trước sự nhịn nhục của bà và tức giận của người đàn ông, trong đêm tai nạn lỡ lầm mà có ra chính quốc.

sinh ra cậu đã thấy mẹ cậu từ một cô gái trẻ phải chịu thật nhiều tổn thương, ròng rã đợi chồng đêm khuya, tự chăm con tự làm đủ thứ, nhưng thứ nhận lại chỉ là những cuộc cãi vã của ông chồng.

rồi hôm đó, khi cậu đòi ăn chiếc bánh rán bên đường, bà đã đi vội vì sắp đến giờ học của cậu, chiếc xe đâm phải bà ấy trước mắt của chính quốc.

lúc ấy thời gian như ngừng chạy, người phụ nữ vừa chạm ngưỡng 25 xinh đẹp, khuôn mặt hiền hoà ngã xuống mặt đường, máu từ đó chảy ra thật nhiều, thật nhiều

cậu chạy ra, tâm tình hoảng loạn khóc lên, đứa trẻ năm tuổi cứ ngồi bên đường ôm lấy mẹ nó trước sự xô bồ của con phố chật kín người

"cấp cứu đây!!!"

sau đó bác sĩ cùng các y tá nâng mẹ cậu lên, cậu nhớ rõ lúc ở trên xe cấp cứu, mẹ cậu nhìn he hé cậu, vẫn cười tươi đưa cậu túi bánh

"mẹ ơi" cậu khẽ nói

mẹ cậu chỉ cười khe khẽ thì thào

"ngoan, chính quốc ngoan" sau đó nhắm mắt lại, rồi cứ thế ra đi trước sự gấp gáp của các bác sĩ

hôm chịu tang mẹ, cậu không khóc, không cười cậu chỉ đứng đấy

"mẹ ơi" gọi đúng một tiếng mẹ, sau đó quay đi để lại trên ngôi mộ một cành hoa ly trắng, mỗi năm cậu lại đến tặng cho mẹ một bông

năm nào cũng một mình, ngồi ở đó thơ thẩn kể những câu truyện trường lớp, kể về cuộc sống, kể về những thứ cậu tò mò, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cây lá xào xạc đến lạnh lẽo

năm nay, mùa đông thật lạnh nhưng ở nơi mẹ cậu say giấc không có những cơn gió hàng năm cấu xé cậu, mà chỉ là cơn gió thoang thoảng mang hương vị mùa đông nhẹ nhàng

"chào mẹ" cậu cất tiếng chào

"con chào mẹ" hắn lễ phép cúi người

cậu đứng bên cạnh

"đây là bác sĩ kim, là chồng của con mẹ ạ, bố gả con đi rồi, từ giờ chúng ta không liên quan tới nhà điền nữa nhé" sau đó đặt một cành hoa ly trắng

hắn nhận thấy cậu đã đến đây rất nhiều, những cành hoa ly héo luôn tràn bên cạnh mộ mẹ

"chắc hẳn cậu đến đây rất nhiều lần"

"đương nhiên, tôi có gì mới cũng khoe mẹ đầu tiên, được gì cũng nói, buồn hay vui cũng đến, tôi thương mẹ lắm, vì tuổi thanh xuân của mẹ toàn chăm tôi"

bác sĩ kim, yêu em đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ