năm đinh lan mười chín tuổi, là một cô gái xinh đẹp hiền lành, con nhà có học, người người thích người người yêu
cô có vẻ đẹp thuần khiết, các nam sinh trong trường đều tương tư mỗi ngày về người đẹp, nhưng cô không quan tâm cho lắm tới việc đó
nhưng cho tới khi gặp đàn anh năm cuối điền chính huân, đinh lan mới có suy nghĩ mới, mới biết rằng mình đã yêu rồi
chính huân là cháu trai nhà họ điền, gia chủ tương lai của điền thị, thiếu gia nhà giàu nứt đố đổ vách, rất có tài kinh doanh nhưng tính tình ngang ngược vô cùng, chẳng mấy ai có ấn tượng tốt cả
khi biết cháu gái mình thích anh ta, dương lan đã muốn ngăn cản, thằng đó chẳng phải loại tử tế gì, cháu gái bà cũng có ngày bị hại chết
nhưng chính huân lúc đầu không hề có ý định gì với cô tiểu thư xinh đẹp đinh lan cả, anh ta có nhiều cô bạn gái khác, và cũng không muốn động tới những rắc rối của nhà giàu
đến năm thứ hai đại học, đinh lan quen được vũ kì, một đàn em vốn nhút nhát ít nói, và hay bị tẩy chay ở trường
mỗi lần đến trường với vũ kì là một ngày tồi tệ, lúc nào cũng cô đơn một mình, nhưng khi đinh lan giúp đuổi mấy đứa con gái hay bắt nạt thì cô đã có ấn tượng không hề nhẹ với đàn chị khối trên
hai người càng ngày càng thân thiết như tri kỉ, đinh lan vô tư kể cho đàn em nghe việc mình thích chính huân như nào
nụ cười của cô ta ngày càng méo mó và gượng gạo, vì cô lỡ nảy sinh tình cảm với đàn chị, con tim của cô vỡ nát khi nghe câu nói
"chị thích anh huân lắm, chị không biết như nào, càng ngày càng thích"
và rồi chuyện gì đến cũng đến, chính huân và đinh lan hẹn hò với nhau, cô chỉ biết đứng sau giúp đỡ người mình thương, một sự thật đau đớn
cho đến cái ngày xảy ra lầm lỡ ấy
đinh lan mang thai chính quốc
người đầu tiên lan nói chính là cô
cô khóc
"chị, mình phá cái thai đó đi, chị biết chính huân là người gì mà, anh ta chắc chắn sẽ không đối xử tốt với mẹ con chị đâu"
đinh lan vuốt ve vùng bụng hơi nhô của mình
"chị không nỡ kì ơi, nó là một mạng người, cho dù chính huân không yêu thương nó, nhưng một nửa nó cũng là máu mủ của chị, chị sao có thể bỏ nó được em?"
"chị, chị mới hai mươi tuổi, chị hiểu mà, sinh nó ra thì bên nhà chị liệu có chấp nhận, rồi tương lai sau này của chị thì sao, em không muốn giết người nhưng đứa bé này không thể tồn tại được"
cô kích động, ôi, nhìn xem, đau đớn làm sao khi người cô yêu không chịu hiểu sự lo lắng của cô dành cho mình như thế nào
"kì, chị sẽ đẻ nó ra, nó là con chị, cho dù nó không mang họ điền, thì nó vẫn là con chị, chị hiểu em muốn tốt cho chị, nhưng chị không thể xuống tay em à"
trời hôm đó mưa tầm tã, đinh lan ngồi trong phòng thở dài, cái thai được hơn ba tuần rồi, không lâu sau cũng chẳng giấu được nữa, phải làm sao đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
bác sĩ kim, yêu em đi!
Romancebác sĩ kim-24 tuổi điền chính quốc-18 tuổi sau một lần được mẹ kim nhìn qua bức ảnh, bà đã rất ưng cậu và nhà điền đưa cậu đi như tống một món đồ vô dụng thế nhưng bác sĩ kim rất giàu, rất đẹp trai. vui lòng không chuyển ver và đăng tải truyện đi bấ...