23. xác nhận

19.1K 1.3K 269
                                    

hắn hôn cậu, một lúc cho đến khi cả hai không còn dưỡng khí mà luyến tiếc buông đôi môi nhỏ nhắn kia ra.

hắn chỉ thấy cậu vẫn đứng đấy nhìn hắn, đôi mắt to tròn xoáy sâu vào hắn như muốn đi vào gốc rễ, đôi mắt trong veo đến kì lạ

"sao nào, chính quốc?" hắn mỉm cười nhẹ xoa đầu cậu, vẫn là cảm xúc mềm mại khiến hắn dễ chịu vô cùng

"tại sao anh lại hôn em?" cậu lặng lẽ hỏi

"chẳng biết vì sao nhỉ? hay là thích? hay là yêu? hay là bất cứ thứ gì em muốn?"

cậu mỉm cười nhẹ

"thái hanh, em thực sự mệt mỏi lắm, nếu là thương hại em thì làm ơn đừng nói ra từ thương hay yêu được không?"

giọng nói nhẹ nhàng mang lẫn sự tuyệt vọng của cậu khiến hắn đau lòng không dứt, phải chăng cậu đã không còn tin tưởng chính hắn nữa sao?

"anh không phải là con người trêu đùa trên tình cảm của người khác, em biết mà, anh không bao giờ nói ra lời yêu một cách dễ dàng đâu"

hắn ôn tồn giải thích

cậu xoè hai bàn tay ra, nó đang được quấn băng vì bị xước và va đập

"nếu mai ngày, em xấu xí, em không có gì cả, liệu anh có còn yêu em không?"

hắn móc thanh choco nhỏ đặt vào lòng bàn tay cậu

"chẳng phải em biết rõ sao?" hắn cười dịu dàng

đây là lần đầu tiên hắn cười một cách ôn nhu thật sự, không phải cười nhếch hay mỉm, mà là một nụ cười hình hộp mang đầy ánh nắng, khiến tâm can của cậu phút chốc lại nở hoa

"anh thật biết cách khiến người ta cảm thấy vui vẻ đấy nhỉ"

cậu bóc thanh kẹo, một đầu bên mình, một đầu đưa đến chỗ hắn ý muốn hắn ngậm phần bên cạnh

"là thuận theo ý em" hắn há miệng cắn bên kia, cho tới khi hai bên còn một mẩu liền trực tiệp cắn nát rồi hôn vào môi cậu

"a lưu manh "

"lưu manh thì lưu manh, anh có là ăn mày vẫn đầy cô theo chứ..em không giữ thằng lưu manh này thì chỉ có mất"

"á à anh thì được, có giỏi thì anh ra luôn đi nè"

cậu đỏ bừng mặt giận dữ, ơ hay cái tên bác sĩ này bị đập đầu vào đâu à mà tự sướng gớm thế?

"được rồi, anh xin lỗi em, xin lỗi em"

hắn buồn cười nhìn cậu nổi nóng, bây giờ lại vui vẻ thế này, đúng là chính quốc

"em muốn ăn gì? anh hôm nay sẽ vào bếp nấu cho em nhé"

"muốn ăn cao cấp lắm, anh nhắm nấu được không"

"được tất, hôm nay anh chuyển nghề đầu bếp, em mà còn chê thì em đúng là không có tướng nghệ thuật rồi"

"em muốn ăn salad nga muốn ăn miến trộn và canh rong biển"

"ôi tưởng cái gì, chồng em làm cho em ăn đến ngấy ra tình yêu thì thôi"

cậu xấu hổ đỏ hết cả mặt, cái tên bác sĩ này học đâu ra cái kiểu nói chẳng biết xấu hổ, mỗi cậu tay run tim đập có chết không cơ chứ

bác sĩ kim, yêu em đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ