Chương 10. Tin vui

3.9K 338 40
                                    

Cả đám người dừng hẳn bữa cơm, ai nấy đều tập trung ngay ngắn trong phòng của Trân Ni. Thái Anh hôm nay được đặc ân nằm trên cái giường quý của bà, hồi hộp không thôi. Nếu như có con thật thì chẳng biết Lệ Sa sẽ vui thế nào nữa, nghĩ đến nụ cười của cô là không khỏi làm nàng hạnh phúc.

"Chúc mừng bà, cô này đã có thai hơn một tháng rồi. Mạch rất mạnh, em bé hoàn toàn bình an."

Câu trả lời của thầy lang như có ai đó nhấc khỏi cục đá nặng nề trên người Trân Ni và Thái Anh, thay vào đó là cảm giác sung sướng, niềm vui ngập tràn.

"Trời ơi, cuối cùng cũng có rồi, cháu nội của tui cuối cùng cũng về lại với tui rồi."

Trân Ni mừng mà đổ nước mắt, vội chắp tay lên trời mà cảm tạ thần phật không thôi, bây giờ bà chẳng thể bình tĩnh để làm bất cứ việc gì hết. Cũng may là Trí Ân khéo léo, nhét vào tay ông thầy lang một ít tiền coi như quà mừng và nghe thêm một số dặn dò về việc chăm sóc đàn bà mang thai như thế nào rồi đưa tiễn ổng về. Đổi lại đó là sự hậm hực biểu lộ rõ ra bên ngoài của Thừa Lợi, cũng may là con Hồng đá mắt có ý kêu nàng ta tiết chế chứ nếu không để Trân Ni mà thấy chắc lại mắng cho một trận.

"Từ nay con phải đi đứng cẩn thận, ăn uống kĩ lưỡng, đừng có làm chuyện gì động tay động chân, có gì cứ sai người ở làm. À, bà sẽ cho con dọn qua căn phòng gần với phòng bà đặng dễ bề chăm sóc, con thấy được hông?"

Hỏi thì hỏi cho có vậy thôi chứ dù Thái Anh có lắc đầu thì bà vẫn sẽ làm như vậy. Đứa cháu này khó lắm mới có, bà không bao giờ để cho bất cứ sai sót nào hiện hữu. Từ nay, cái mạng của nàng gắn với đứa bé trong bụng, cũng là gắn liền với sinh mạng của Trân Ni.

Lúc Lệ Sa trở về là đã quá trưa, cô vào phòng kiếm nàng thì chỉ thấy trống quơ, đồ đạc đều đã biến đi đâu mất. Mãi cho tới khi thấy Trí Ân thì mới vỡ lẽ ra, cô mừng rỡ vô cùng, mau chóng chạy thiệt lẹ để tới cái phòng mới được dọn dẹp kia mà tìm vợ con.

Thái Anh nằm trên chiếc giường nhắm nghiền đôi mắt như ngủ rất sâu, ngay cả lúc Lệ Sa mở cửa đi vào cũng không hay biết. Cô không vội, chỉ nhẹ nhàng đưa tay sờ cái bụng phẳng lì của nàng mà tủm tỉm cười.

"Cô... cô về hồi nào vậy? Cô ăn cơm chưa?" Thái Anh cảm giác có ai đang động vào mình liền chầm chậm mở mắt. Giờ này thấy cô ở đây cũng là điều hiếm có, thường là đã nghỉ trưa ở phòng mợ cả rồi.

"Để yên, tui coi nó có khoẻ hông." Cô không đáp lời nàng mà cứ chăm chăm vào cái bụng của người ta mà sờ mó, thiệt nhột hết sức.

"Chỉ mới hơn một tháng thôi, thầy Hoà nói là chưa có nghe được gì đâu."

"Tui nghe được hết thảy chớ đừng có giỡn. Tui mới nghe nó nói má Sa, trưa nay hãy ngủ lại ở phòng mẹ con đi, mẹ con nhớ má Sa lắm."

"Chớ hổng phải nó nói là... má Sa, đừng có làm cái chuyện kia với mẹ con nữa, con còn nhỏ lắm, hổng có chịu nổi thú vui của hai người đâu."

Thái Anh dùng chiêu của Lệ Sa đáp trả lại làm cô cứng họng. Phải rồi, có em bé thì phải cấm dục, ngó bộ là khổ dài dài.

(Ver mới) PHONG KIẾN [LICHAENG] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ