Chương 34. Khởi đầu của tội lỗi

3.1K 330 94
                                    

"Nhà tui bộ đối xử với cô tệ lắm hay sao mà cô lại trả quả lại cho nhà tui kiểu đó? Có phải là cô hận tui, hận Lệ Sa đã đem thằng Bảo cho mẹ cả nó nuôi chớ chi."

Trân Ni ngồi chễm chệ trên chiếc ghế dài ở nhà lớn chẳng muốn nhìn Thái Anh lấy một cái mà khinh thường mắng nhiếc. Nước mắt nàng từ sớm đã rơi thành hàng, cái thai tám tháng vì thế cũng khiến cho thân thể nặng nề hơn mà còn phải gắng gượng đứng đó ôm bụng lắng nghe. Từ nãy đến giờ đâu có lời nào là nhẹ nhàng, Trân Ni lấy gia cảnh nghèo khó, thân phận hèn mọn của nàng ra sỉ vả không một lời thương tiếc.

"Con hổng có... mẹ đừng nói như vậy mà oan cho con quá..."

"Hông có? Vậy rõ ràng là tui đã giao thằng Bảo cho Trí Ân nuôi thì mắc mớ chi mà cô cứ kiếm thăm. Cô nấu đồ ăn đem qua mỗi bữa mần chi trong khi cháu tui nó đâu có thiếu thốn, đã vậy bữa nay còn lớn gan ẵm thằng nhỏ ra sau vườn làm nó té u đầu. Là cô muốn nhà tui tuyệt tự, muốn cho tui tới chết cũng hông có cháu đưa tiễn. Con đàn bà như cô độc ác lắm."

Thái Anh biết mình đã sai khi vô ý để cho Thế Bảo vấp té bị thương. Đó là lỗi của nàng, nàng cũng rất xót lòng thương con, nó là máu mủ ruột rà thì hỏi sao nàng có thể cố tình hại con được. Trân Ni rất thương cháu nhưng lại chỉ nhằm vào chỗ sai của nàng mà ra sức rủa xả, cũng chưa hề để ý tới lòng nàng cũng đau như cắt.

"Nể mặt đứa cháu chưa chào đời... cô đứng ở đây mà tự suy ngẫm cho tới chừng nào Thế Bảo thức dậy thì mới thôi. Đói có thể ăn, khát thì có thể uống nhưng tuyệt nhiên không được di chuyển một bước. Nếu trái ý thì đừng trách tui nhẫn tâm."

Nói rồi Trân Ni cũng bỏ vào trông chừng Thế Bảo mặc cho Thái Anh đứng trơ trơ giữa nhà trong tiết trời xuân gió lạnh. Nàng khóc rất nhiều, vừa tủi thân lại xót cho con trai. Lại càng muốn mình bị phạt lâu hơn, muốn cho thằng bé ngủ nhiều hơn một chút để vơi đi cơn đau do người mẹ vô dụng này gián tiếp làm nên. Phải chi lúc này có Lệ Sa ở bên thì tốt quá, nàng muốn được vòng tay ấy ôm ấp che chở...

Do được đút ít thuốc an thần nên đã trôi qua ba tiếng mà Thế Bảo vẫn chưa thức. Chân Thái Anh từ sớm đã mỏi nhừ, đã vậy còn vác thêm bụng bầu nên đã lảo đảo loạng choạng mấy lần vì chống thân không nổi. Bấy giờ từ phía sau mới có một cánh tay đưa ra đỡ lấy người nàng, cứ ngỡ là Lệ Sa đã trở về nên thoáng chốc nàng liền tươi tỉnh trở lại mà nở nụ cười mừng rỡ.

"Cô không sao chớ?"

"Chị... chị hai, là chị sao?"

Là Trụ Hiện, thường ngày mợ ấy vốn ít nói, mấy khi tiếp xúc nhiều với người khác. Duy chỉ có những lúc như thế này thì nàng vẫn còn có mợ ấy an ủi. Không hiểu sao mỗi lần chạm mặt thì nàng lại có cảm giác dễ chịu trong lòng.

"Thế Bảo vừa mới thức, nó đã hết khóc rồi. Mới ăn xong chén cháo rồi chơi trong phòng cùng chị cả kia kìa. Cô mau trở về đi, mang thai nặng nề đứng nhiều sẽ rất đau nhứt."

"Thằng bé thức rồi sao chị, nó có... có đòi em không?"

Trong một lúc Trụ Hiện cũng không biết phải trả lời sao cho nàng đừng buồn nên liền lảng sang chuyện khác. Thái Anh không nhận được câu trả lời nhưng nàng thừa hiểu.

(Ver mới) PHONG KIẾN [LICHAENG] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ