Zuneigung.

1.2K 180 20
                                    

Nhìn lên phía sân khấu tráng lệ đang được nhân viên chạy đi chạy lại sắp xếp. Ánh đèn đổ xuống bóng chân, chiếu rọi tấm lưng cô đơn mệt mỏi. Châu Kha Vũ thở dài một tiếng, vậy là chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là bọn họ sẽ kết thúc cuộc hành trình dài đằng đẵng này.

Vui có, buồn có. Tiếc nuối lại càng nhiều.

"Châu Kha Vũ. Phía bên Gia Hành đã cử người đến rồi."

Châu Kha Vũ gật đầu một tiếng. Nhấc chân bước theo người kia.

__________________

"Lưu Vũ. Nghe nói có danh sách thành đoàn rồi đó." Tiết Bát Nhất vặn nắp chai nước tu liền một hơi, đánh mắt sang phía Lưu Vũ đang lau mồ hôi.

Lưu Vũ không nhìn qua. Mấy cái này còn phải nghi ngờ hay sao. Trừ phi người hâm mộ quá mạnh và khả năng thoát vòng cao. Còn đâu đừng hòng mơ mà có thể chim sẻ bay làm phượng hoàng. Lưu Vũ căn bản đã sắp xếp sẵn tinh thần và đồ đạc đợi cùng Tiết Bát Nhất rời khỏi đây rồi.

Ngày đó mạnh miệng với Châu Kha Vũ về vị trí C vị vậy thôi. Chứ lòng anh cũng mông lung muốn chết.

Mắt thấy dáng hình cao cao tiến lại từ đằng xa. Thâm tâm Lưu Vũ có chút muốn chạy trốn. Lưu Chương dạo này có vẻ đã quyết tâm mà chủ động hơn nhiều. Nhưng Lưu Vũ vẫn không thật sự muốn đối diện với vấn đề ấy.

"Nhóc con. Đang làm gì thế ?"

"A, em đang dặm lại phấn một chút."

Lưu Chương phức tạp nhìn em giây lát.

"Lưu Vũ. Ra đây với anh một chút được không? Anh có chuyện cần nói."

Ngón tay dừng lại trên lọn tóc nhỏ. Lưu Vũ quay người sang nở một nụ cười hối lỗi.

"Em xin lỗi nhưng mà, bây giờ em với Tiết Bát Nhất phải đi làm chút chuyện. Việc đó có quan trọng lắm không anh?"

Vận dụng hết những kiến thức từ chối từng được xem trên phim truyền hình lúc tám giờ. Lưu Vũ đinh ninh tình tiết tiếp theo sẽ là Lưu Chương bối rối ngượng ngùng rời đi.

Nhưng không. Đời chẳng phải phim. Suy đoán gì đó tình tiết gì đó đều vứt hết đi.

Lưu Chương chắc nịch đanh thép vang lên một tiếng.

"Có."

____________________

Tại bức tường trũng vào gấp khúc ở hành lang cuối dãy. Lưu Chương lau lau tay lên gấu áo. Miệng mồm lúc nãy thì cứng rắn lắm, giờ Lưu Vũ đứng trước mặt thì lại chẳng có chút dũng khí để phát ra âm thanh nào.

"Ừm.. Lưu Vũ."

"Dạ."

"Ừm.. anh.. ờ.."

Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn người anh đang lắp bắp nhả ra từng chữ một cách lúng túng. Em vô thức bật cười khi nhớ tới hình ảnh của Lưu Chương lúc trình diễn Phong Đỉnh và Lưu Chương của bây giờ. Khác nhau thật đó.

"Sao vậy anh? Ak đi đâu mất tiêu rồi."

Lưu Chương nhìn lên phía em. Nụ cười giảo hoạt đọng trên khoé môi tố cáo chủ nhân nó đang rất vui vẻ với việc trêu chọc anh. Ngẩn ngơ tới khi Lưu Vũ chuẩn bị quay lưng rời đi mới kịp định thần lại.

  / Nostalgie / bfzy.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ