Châu Kha Vũ lết từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Sau vòng loại trừ công diễn ba, hắn đã chuyển qua ở phòng đôi cùng người anh thân thiết Oscar. Cảm giác ở trong một căn phòng rộng lớn mà lại trống vắng làm hắn ghét chết đi được. Giống hệt tâm hồn hắn bây giờ.Lại bắt đầu một tuần tập luyện mệt mỏi. Niềm vui nho nhỏ với chấp niệm được gặp anh mỗi ngày đã bị buổi nói chuyện trên du thuyền xé nát tan tành.
Châu Kha Vũ vẫn là Châu Kha Vũ. Luôn cố chấp đến đáng thương trong tình cảm. Một kẻ đáng thương tổn hại một người ngu ngốc. Châu Kha Vũ và Lưu Vũ, đều là hai kẻ ngốc đâm đầu vào tình yêu không thấy hồi kết.
Từ lâu lắm rồi hắn chẳng đụng đến thứ độc hại được cất gọn trong vali trong phòng nữa. Bởi người kia ghét khói thuốc. Tâm tình kém đi không ít. Đẩy cửa phòng tập ngang nhiên bước vào lại chạm mặt Lưu Vũ trước tiên. Nhất thời không biết nên mở miệng làm sao. Lưu Vũ ngước lên nhìn cậu. Nở nụ cười dịu dàng.
"Có đi không ?"
Phòng tập sáng đèn. Bản nhạc rộn ràng lặp đi lặp lại từng giai điệu quen thuộc. Va đập vào trái tim chai lì xúc cảm.
Châu Kha Vũ ngồi trước tấm gương lớn. Thông qua hình ảnh phản chiếu trước mắt mà tham lam ngắm nhìn anh đôi chút. Lưu Vũ vẫn như vậy, mắt một mí to tròn luôn sáng lấp lánh mỗi khi bật cười. Đến khi vô tình xoay người thu phải ánh mắt của người kia cũng chẳng cả thèm ban phát cho hắn một tia cảm xúc.
Oscar cùng Lưu Chương vừa đi từ bên ngoài. Đẩy cửa vào trong phòng hô hào. Tay mỗi người đều xách theo hai bịch bánh kẹp ngon mắt.
"Ai bánh mì hom ?"
Santa vốn đang nghiêm túc chỉnh lại động tác cho Cao Khanh Trần cũng bị năng lực bí ẩn của đồ ăn thu hút. Đã nửa ngày trời rồi bọn họ chưa có cái gì vào miệng. Bụng dạ đã trống rỗng đến khua chiêng biểu tình.
"Ở đâu đấy."
"Tao đi xin đấy."
Châu Kha Vũ bĩu môi. Không bao giờ trả lời em mình cho hẳn hoi được.
Oscar vừa trả lời hắn xong vội lục lọi trong túi to ra một chiếc sandwich bọc bởi giấy bạc.
"Của Lưu Vũ nè em. Thằng quỷ Ak dặn phải lấy cho em nhiều tương ớt đó."
Lưu Chương vội quay sang lườm người vừa phát ngôn một lượt. Đã dặn là đừng có môi dày rồi.
Lưu Vũ cười cười hướng Lưu Chương nói hai tiếng cảm ơn. Thành công xoa dịu tấm lòng thành vừa bị Oscar phơi bày.
Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn đường vân hiện lên mặt sàn tập bằng gỗ. Mày giỏi lắm Châu Kha Vũ, bên anh ấy hai năm. Hiểu biết còn chẳng bằng một phần Lưu Chương mới đơn phương được gần mấy tháng. Từng việc từng việc tố cáo sự khốn nạn lên đến đỉnh điểm của hắn. Vậy mà mày lấy can đảm ở đâu mở miệng cầu mong anh ấy tha thứ cơ chứ ?
"Kha Vũ. Kha Vũ."
Thẫn thẫn thờ thờ đến lúc nghe thấy tiếng Rikimaru gọi mới chịu ngẩng đầu lên. Riki lay lay người hắn, lo lắng đưa lên một chiếc bánh kẹp.

BẠN ĐANG ĐỌC
/ Nostalgie / bfzy.
Fanfictiontình yêu chôn vùi trong nỗi nhớ. khi ngoảnh lại đã vỡ tan như giọt sương đêm. BE. • Chúc.