Miễn cưỡng cầm theo mấy thứ đồ cá nhân lết từng bước vào phòng tắm. Lưu Vũ mệt mỏi mà hoàn thành vệ sinh cá nhân.
Kì tích thật đó. Đến sáng nay rồi mà anh vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.
"Anh Lưu Vũ."
Doãn Hạo Vũ đã đứng sau anh từ lúc nào. Hai ngón tay xoắn lấy nhau. Chứng tỏ thằng bé đang rất căng thẳng.
"Sao vậy Patrick."
"Em.. xin lỗi."
Lưu Vũ mỉm cười. Bước đến gần Doãn Hạo Vũ. Tông giọng nhẹ nhàng an ủi.
"Em không có lỗi Patrick. Cả ba chúng ta đều không ai có lỗi cả."
"Nhưng em đã làm anh bị tổn thương."
"Ai nói là em làm anh tổn thương cơ chứ."
"Là anh tự làm thương mình. Anh vốn biết rõ ngày hôm nay rồi sẽ đến. Chỉ là anh quá cố chấp. Đâm đầu vào một tình yêu đã định hạn ngày kết mà thôi."
"..."
"Cả em, anh và cậu ấy. Chúng ta đều không có lỗi. Chẳng thể bắt ai yêu một người, giành tình cảm cho một người nào đó được. Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Đúng không em ?"
Bỗng dưng cậu ngẩng đầu. Ánh mắt kiên định chiếu lên người anh.
"Đúng. Chúng ta không có quyền quyết định tình cảm và nhân duyên của bất kì ai. Nhưng chúng ta cũng đâu có quyền được chà đạp lên tình cảm của người khác đâu anh ơi."
"Patrick..."
"Anh ta rõ ràng có thể lựa chọn. Nhưng lại chọn làm tổn thương anh. Lưu Vũ, người như vậy không xứng đâu anh."
"Anh biết. Vậy nên anh đã chính tay chấm dứt hành động xấu xa của hắn rồi. Anh đã tự tay tước đi cái quyền được làm tổn thương anh của hắn."
Doãn Hạo Vũ có vẻ không bất ngờ cho lắm. Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai anh.
"Cảm ơn anh."
"Pai Pai anh không có tìm thấy bàn chải của anh." Tiểu Cửu vừa đi vừa dụi mắt cáu kỉnh bước vào.
"Ủa hai người chơi cái gì vui dạ."
"Đây đây đi vào em tìm cho. Em đặt ngay trên ngăn thứ hai của tủ quần áo chứ đâu." Doãn Hạo Vũ kéo theo Cao Khanh Trần ra ngoài. Trả lại cho anh một không gian yên tĩnh.
Lưu Vũ lắc đầu xua đi những kí ức không vui đó.
Nào. Bắt đầu một cuộc đời mới không có Châu Kha Vũ thôi.
——————-
"Ăn thêm đi thằng này. Ngày nào cũng chăm chăm cái đống rau này mày không thấy ngán à." Tiết Bát Nhất gắp từng miếng từng miếng thịt kho tàu sang đĩa cơm của Lưu Vũ.
"Trông ngấy bỏ xừ. Cho em đùi gà đi."
"Đây của mày cả. Mày ăn giống người giùm anh một tí đi được không Tiểu Vũ."
"Ủa thế trước giờ em giống con gì."
"Mày giống con bò. Ngu như một con bò." Vương Hiếu Thần tay bê một suất cơm tiến lại ngồi xuống bên cạnh Tiết Bát Nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
/ Nostalgie / bfzy.
Fanfictình yêu chôn vùi trong nỗi nhớ. khi ngoảnh lại đã vỡ tan như giọt sương đêm. BE. • Chúc.