Extra #1: Một thứ mình hợp nhau

2.3K 352 46
                                    

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang bên tai khiến tôi mơ màng tỉnh giấc. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, màn hình hiển thị tám giờ năm phút sáng, Chủ nhật. Hơ, hôm nay đâu có phải đi học? Tôi quăng điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại và định bụng sẽ ngủ nướng thêm vài tiếng nữa.

Cốc cốc cốc.

"Là ai vậy ạ?"

Tôi nói vọng ra từ trong chăn. Bị làm phiền vào buổi sáng cuối tuần thật chẳng dễ chịu chút nào.

"Natsume-san?"

"Ai đấy? Có biết phá hỏng giấc ngủ người khác thì sau này sẽ bị ngủ mở mắt không hả?"

"Kita Shinsuke đây. Cậu quên mất buổi hẹn rồi à?"

Hẹn? Hẹn hò với Kita Shinsuke á?

Hahaha, chắc tôi đang mơ rồi, làm gì có chuyện...
.
.
.

Ơ, không đúng, hình như tôi có hẹn với Kita thật.

"Cho mình mười phút thôi!!"

Tôi bật dậy từ trong chăn, cơn buồn ngủ cũng theo gió mà bay vút ra ngoài cửa sổ. Suýt chút nữa thì quên mất sáng nay định đi mua đồ với Kita, năn nỉ ỉ ôi mất nửa ngày cộng thêm hứa hẹn cùng ghé thăm quán trà sữa mới khai trương đầu phố mới kéo được người ta đi cùng, sao có thể để công sức đổ sông đổ bể hết được chứ? Tôi vừa khóc thầm vừa vội vàng làm vệ sinh cá nhân, hận chết cái cơ thể 17 nhưng trí nhớ 71 này mất thôi!!

Sau khi chọn một chiếc áo phông xanh cùng chân váy màu trắng, tôi sập cửa phòng và chạy xuống tầng với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Miwa hả? Vào ăn sáng đi con." Tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp.

"Mẹ à, con trễ hẹn mất rồi nè!!" Tôi vừa lục tìm đôi giày thể thao trong tủ vừa đáp lời mẹ, giọng như muốn khóc tới nơi.

Kita ngồi ở phòng khách, hôm nay cậu mặc chiếc áo polo kẻ đen trắng đi đôi với chiếc quần kaki dài tới đầu gối, vừa thoải mái cũng vừa khéo khoe được dáng người khoẻ mạnh. Ki ở bên cạnh không ngừng dụi vào tay cậu ấy, con mèo này có vẻ còn thích Kita hơn cả cô chủ của nó nữa.

"Không sao, tôi sẽ chờ mà. Bỏ bữa sáng dễ bị đau dạ dày lắm đấy."

"..."

Vậy là tôi ngừng động tác, quay vào ăn sáng cùng mẹ.

"Tiếc quá, mẹ rủ Kita dùng bữa với chúng ta nhưng cậu nhóc lại ăn sáng ở nhà rồi."

"Mẹ à, đáng ra mẹ phải bảo con rằng cậu ấy tới nhà chứ!" Tôi vừa nhai miếng sandwhich trong miệng vừa bất bình.

"Ôi, tại mẹ tưởng hai đứa hẹn hò nên... Với cả mẹ thích Kita lắm, con nhà ai vừa đẹp trai vừa học giỏi vậy chứ."

Xem kìa, quả không hổ danh là cậu con trai trong mơ của mọi bà mẹ mà...

Mặc dù không dùng bữa nhưng sau đó Kita vẫn giúp mẹ tôi dọn dẹp bát đĩa khiến bà vui tới mức không khép nổi miệng, thậm chí lúc tiễn chúng tôi ra cửa vẫn còn cười tủm tỉm nữa chứ. Với tư cách là người chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, tôi sâu sắc cảm nhận được bản thân (sắp) bị cho ra rìa mất rồi.

HQ | Xuyên thành vai nữ sinh quần chúng!?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ