three

1K 171 7
                                    

ju seokgyeong khi thấy bae rona không trêu mình nữa thì lại có cảm giác lạ lẫm. nhưng mới ngồi với nhau một ngày thôi mà? sao lại phải quan tâm kia chứ?

đến mấy ngày sau cũng vậy. ju seokgyeong sau khi học xong thì đều đi quậy phá với đám bạn. còn bae rona thì đi thẳng về nhà.

nhìn cái khuôn mặt lạnh tanh của nàng, ju seokgyeong mới biết bản thân sai rồi.

"này. mày sao đấy?"

"mệt."

"sao mệt?"

"thích thì mệt. tránh ra cho tôi..." - lần này, nó chủ động chạm tay lên trán nàng. sau đó lại chạm vào trán mình.

"không nóng, mày không sốt thì sao lại mệt?"

"tôi...kệ xác tôi đi. nghe bảo cậu ghét tôi mà?" - tránh những cái đụng chạm thân mật giữa hai người, mặt nàng đã sớm đỏ bừng lên rồi.

"tao ghét mày...ý tao là tao nói ngược lại đó." - nó cắn cắn môi mình, quay mặt sang hướng khác không nói chuyện với nàng nữa.

nghe đến đây, nàng cũng gần như tha lỗi cho nó rồi. vậy nên nàng lấy trong balo mình ra vài thứ đồ.

"cho cậu." - đẩy cho nó một chai nước lọc cùng với một cái băng cá nhân. điều này làm nó tò mò.

"gì thế?"

"hôm qua...tôi thấy cậu đánh nhau. mặt cậu có vết xước. dán vào đi."

"thôi. tao không dán đâu. ai lại dán băng cá nhân hình con thỏ chứ? trông trẻ con chết đi được."

"ừm vậy sao? vậy thì thôi." - vừa đưa tay định lấy băng cá nhân, nàng đã thấy nó giữ lại.

"lần sau mua cái nào bình thường hộ tao." - rồi trên mặt nó giờ đây lại có thêm một miếng băng cá nhân hình con thỏ.

"mày mệt hay mày giận tao?"

"tôi mệt thật mà."

"không đâu. tao hiểu mấy cái trò này lắm. tao nói ghét mày nên mấy ngày nay mày lơ tao đi đúng không?"

"cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ." - nàng không nhìn nó nữa. mắt chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách. nhưng thật ra môi nàng đã cong lên, tạo thành một nụ cười tươi tắn rồi.

đến cuối giờ, hôm nay ju seokgyeong không đi chơi bời nữa. nó đi về nhà luôn. vì vậy nên mới thành ra cái sự tình này.

"sao seokgyeong cứ đi sau tôi thế? chẳng khác nào kẻ bám đuôi."

"tao không đi theo mày." - lại một câu trả lời cọc cằn khác đến từ phía nó. nàng chỉ bĩu môi rồi dừng chân lại.

"đi nhanh lên tôi đợi cậu."

"mày biết tao ở đâu à?" - nói thế nhưng nó cũng tiến lên, vậy là cả hai cùng đi song song với nhau.

"cậu ở tầng 100 của hera palace, tôi nhớ rõ mà. chỉ có mỗi cậu là không biết đến sự hiện diện của tôi thôi." - những câu nói vu vơ này làm cho nó chột dạ, nếu lúc trước nó biết nàng là người nghĩ nhiều như vậy, chắc nó sẽ để ý đến cảm xúc của nàng nhiều hơn. nhưng đó là chuyện của tương lai. còn hiện tại, nó vẫn chỉ là một đứa nhóc 17 tuổi ngốc nghếch mà thôi.

deskmate • jskxbrnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ