Cô nằm trên giường với Thái Anh nằm bên cạnh nhưng Lisa vẫn không tài nào có thể chợp mắt, từng lời nói trong cuộc trò chuyện buổi sáng cứ vậy đọng lại trong đầu Lisa, có vẻ như việc cô rời khỏi dinh Thống đốc quá lâu đã truyền về ban chỉ huy bên Thái Lan, Hanyu không phải là người có thể tự tiện chạy đến đây khi chưa có sự cho phép của Lisa. Nhất định phía bên hoàng gia Thái Lan đã nghi ngờ gì đó, thêm cả việc kế hoạch thôn tính bị trì trệ, họ cũng đang dần trở nên nóng ruột. Lisa khẽ thở dài một hơi, khoảng thời gian yên bình ở bên cạnh em không biết là còn bao lâu, chỉ mong đừng đến mau quá, vì như thế Lisa sẽ không thể chào tạm biệt em một cách tử tế.
Thái Anh nghe được tiếng thở dài của Lisa thì em cũng không dám hỏi gì nhiều, từ sau khi người con trai kia đi thì Lisa liên tục trầm mặc, em dùng đủ mọi cách khiến cô vui nhưng Lisa đều không cười, cùng lắm chỉ là một nụ cười nhỏ, nó không phải nụ cười xinh đẹp mà em thường thấy. Em hiểu rõ vì sao Lisa lại trở nên như vậy, còn gì ngoài lý do là đất nước em? Thái Anh biết hết nhưng em lại tỏ ra như thể chẳng biết gì, vì em hiểu có những chuyện không cần bản thân phải thông minh.
Lisa biết em vẫn chưa ngủ, cô lấy tay mình thay thế gối nằm của em, ôm lấy Thái Anh vào lòng rồi dùng bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng em.
"Có lẽ ngày mai tôi sẽ phải về dinh Thống đốc một chuyến."
"Bao lâu thì Lệ Sa về đây?"
"Tôi không biết, có lẽ là sẽ trong thời gian dài, Hanyu không phải khi không mà chạy đến đây gặp tôi."
"Em biết rồi, ngày mai khi nào cô đi?"
"Chắc là buổi sáng sớm."
"Cô ngủ sớm đi, mai còn đi sớm nữa."
"Em...không hỏi thêm gì sao?"
"Hỏi gì chứ? Lý do em cũng đã biết, hỏi thêm thì cũng có ích lợi gì đâu."
"Thái Anh..."
Thái Anh không biết vì sao trong lòng lại trở nên lo lắng, em lo rằng nếu để Lisa đi lần này thì liệu em có còn gặp lại được cô nữa không? Bàn tay em nắm chặt vạt áo cô, nằm trong lòng Lisa mà thút thít.
Lisa siết chặt vòng tay mình hơn, đối với người con gái trong lòng vạn phần nâng niu, tiếng khóc của em dù không xé lòng nhưng lại khiến cô buồn rười rượi, Lisa dùng lồng ngực mình làm nơi cho em xả nỗi u uất, dù bản thân cô không muốn rời xa em thì cũng không thể làm gì khác, trên vai còn nặng gánh gia tộc, chỉ cần Lisa sai một ly thì trên dưới, lớn nhỏ mang họ Manoban đều sẽ bị xử tử, vậy nên tình cảm cô dành cho em chỉ dám để trong tim, không dám công khai, không dám phô trương, nó bình lặng như một đám than âm ĩ, không lụi tàn cũng chẳng tắt đi, dù ra sao cũng có thể bùng cháy mạnh mẽ.
"Đừng có khóc, em như vậy sao tôi an tâm."
"Em không có khóc, cô ngủ đi, mai còn đi sớm nữa."
"Em đợi tôi, tôi..."
"Em không đợi cô...hức...cả đời này cũng không đợi cô...hức..."
Lisa vội tách Thái Anh ra, cô nhìn vào đôi mắt long lanh đầy nước của em mà trong lòng nổi lên một trận đau đớn, đôi mắt em khi cười rất đẹp, khi khóc lại vô cùng bi ai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] • Một Lòng Một Dạ
Fanfiction"Trong lòng tôi là tình yêu nước nhưng trong trái tim thì lại yêu LaLisa, sau này đất nước thái bình, hai bên hữu nghị thì người hãy tìm tôi, lúc đấy chúng ta sẽ trở thành vợ chồng." Tác phẩm này MANG YẾU TỐ PHI LỊCH SỬ, NÓ NẰM TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG...